Truyện Không Tên Số 4

Chương 11




911

Thời gian một năm, Tô Y Y không biết bản thân mình đã vượt qua bằng cách nào.

Từ sau khi sảy thai, cô không còn tinh thần nữa. Cuộc sống ngục tù khô khan, cũng khiến cô từ lúc ban đầu vẫn còn lòng oán hận đến sau này trở nên chết lặng , Tô Y Y dường như hoàn toàn biến thành một con người khác.

"Keng keng keng!" Cửa sắt bị gõ vang, Tô Y Y nâng mắt lên nhìn, là cảnh ngục đứng bên khung cửa.

"0537, bây giờ có một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành có thể được phóng thích ngay, có muốn suy nghĩ một chút không?" Nữ cảnh ngục không mở cửa, mà chỉ đứng bên cửa nhìn cô.

Một năm trước từ sau khi Tô Y Y bị ba người phụ nữ đánh sảy thai, cảnh ngục cách ly ba người đó ra, căn phòng giam này cũng không có thêm một bất kỳ phạm nhân nào khác nữa.

"Phóng thích….ngay?" Tô Y Y nhìn cảnh ngục bằng ánh mắt trống rỗng, hai tay run lên, tuy nhìn vào như đang kích động, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại vô cùng cứng đờ.

Nữ cảnh ngục gật đầu một cách khó khăn, sau đó vẫn thấy không đành lòng, lên tiếng nhắc nhở: "Nghe nói là một nhiệm vụ rất nguy hiểm, đến lúc đó cho dù được thả ra, những rất có thể sẽ xuất hiện vấn đề mà cô không thể giải quyết được."

Vậy thì sao chứ? Tô Y Y cười khổ, mờ môi khô khốc khẽ mím lại, lắc đầu, nói: "Không sao, tôi nhận nhiệm vụ này, làm phiền cô rồi."

Cô đã ở đủ trong phòng giam tối tăm ẩm thấp này rồi, cho dù lấy tương lai ra đặt cược, cũng là lúc nên liều một lần vì bản thân mình rồi!

Ba ngày sau khi nhận nhiệm vụ, Tô Y Y được dẫn đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó bị bịt mắt được đưa vào một căn phòng.

Tô Y Y tháo bịt mắt xuống, trước mắt là một mảng tối tăm. Trong phòng không có đèn, trước đây khi nữ cảnh ngục đưa cô vào cũng nhấn mạnh việc này, vì thế cô chỉ cần ngồi xuống giường chờ đợi chuyện xảy ra tiếp theo.

Hoàn cảnh tối tăm và tĩnh lặng sẽ luôn mang lại cảm giác khủng hoảng, Tô Y Y ngồi bên giường khom người ôm lấy đầu gối, nhắm mắt bất giác nhớ lại cảnh tượng bị ba người kia vây đánh đến mức sảy thai trong nhà giam lúc trước.

Tay chân dần trở nên lạnh cóng, Tô Y Y thở hổn hển, bên tai toàn là tiếng con tim đập mạnh.

Vào giây phút nào đó, mọi hình ảnh trong đầu đều bị dừng lại, Tô Y Y nín thở, nghe thấy tiếng mở cửa, mím môi không dám lên tiếng.

Cửa được mở ra rồi đóng lại, một bóng người cao lớn dần dần tiến đến trong bóng tối.

"Đã có người nói với cô rồi chứ, hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ được tự do." Giọng nói trầm thấp vang lên, đi kèm theo đó là tiếng sột soạt của quần áo.

Tô Y Y vốn vẫn còn chút sợ hãi nhưng sau khi nghe thấy tiếng nói của anh, trái tim của cô bỗng nhiên co thắt lại, trừng mắt nhìn chằm chằm vào người đang cởi quần áo đứng cách đó vài mét!

Nhưng cho dù cô nhìn thế nào, cũng chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Tay cô run lên túm lấy chiếc chăn trên giường, ngay cả trán cũng nổi đầy gần xanh, cắn chặt môi không dám lên tiếng.

Ngay cả nằm mơ Tô Y Y cũng không hề ngờ rằng, một năm sau sẽ gặp lại Bùi Hoàn Phong trong hoàn cảnh này!

"Tối nay cô không cần làm gì cả, chỉ cần toàn lực phối hợp với tôi là được." Người đàn ông đứng ở nơi không xa đã cởi xong quần áo, từ từ đi đến bên giường, giơ tay ra đẩy cô ngã về sau.

Cảm giác hoảng sợ và thù hận khổng lồ khiến Tô Y Y phát ra tiếng rên khẽ khi bị chạm vào, Bùi Hoàn Phong cau mày, nhưng vì luôn đến ý đến chất độc trên người nên không truy cứu đến cùng.

Quần áo trên người dần dần được cởi ra, trong bóng tối Tô Y Y nhắm chặt mắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.