949
"Bà xã à, hôm nay trời nắng đẹp, anh dẫn em ra ngoài phơi nắng nhé."
Bùi Hoàn Phong mãn nguyện đẩy Tô Y Y đang ngồi trên xe lăn hôn mê bất tỉnh, đưa cô đến vườn hoa phơi nắng.
Sau khi lau sạch chiếc ghế đẩu trong chòi nghỉ mát, Bùi Hoàn Phong bế cô ngồi xuống, mỉm cười nói chuyện với cô, người đang nhắm mắt trông vô cùng ngoan ngoãn nghe lời: "Vợ cũ của Tô Hợp đã về rồi, hai người tổ chức lại một đám cưới khác. Cậu ta kêu anh dẫn em đến, anh đã đồng ý rồi."
"Bà xã, vì không khiến anh mất mặt, anh mau tỉnh dậy có được không?"
Anh lải nhải, người trong lòng thì chẳng hề có bất kỳ phản ứng gì.
Bùi Hoàn Phong mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi cô, ôm cô tiếp tục phơi nắng.
Tia nắng ấm áp chiếu lên cơ thể hai người, Bùi Hoàn Phong thoải mái híp mắt lại, đột nhiên cảm thấy người trong lòng cử động, anh bỗng mở mắt ra.
Trước đây cơ thể Tô Y Y không ít lần xuất hiện loại phản ứng này, nhưng cuối cùng đều không tỉnh dậy. Nhưng cho dù thất vọng bao nhiêu lần đi chẳng nữa, vào lúc cô cử động, Bùi Hoàn Phong vẫn kỳ vọng như xưa.
Nhưng lần này, người được mong chờ đã lâu run rẩy mở đôi mắt mơ màng ra. Giống như không thích ứng được với cường độ ánh sáng mạnh, Tô Y Y nheo mắt lại, đợi sau khi nhìn rõ ràng mới mở to mắt, nhưng vào lúc nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, đôi đồng tử bỗng dưng co lại.
"Bùi Hoàn Phong, anh là đồ khốn kiếp! Anh hành hạ em đến nông nổi này, em muốn giết anh! Hừ!"
Giọng điệu hung dữ bất ngờ ùa đến khiến Bùi Hoàn Phong run lên, con tim anh co giật mạnh, giống như nhìn thấy một Tô Y Y bị anh làm tổn thương đầy mình của hai năm trước.
Nhưng loại cảm xúc này chỉ duy trì được trong chốc lát, anh có thể cảm nhận được tâm trạng của Tô Y Y.
Kiểu tâm trạng ấy chính là sự kích động vui sướng không nói nên lời, và còn có một chút….tinh nghịch, trêu đùa.
Cúi đầu hôn ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô, tì vào trán cô, khóe môi nở một nụ cười sung sướng, giọng nói hấp dẫn mang theo sự mập mờ nồng đậm: "Muốn trả hù anh? Hử? Vậy thì từ nay về sau cả người anh đều là của em, em thích giày vò chơi đùa thế nào thì làm. Em muốn dùng tư thế nào, muốn dùng sức đến cỡ nào, anh đều thỏa mãn hết cho em,"
Những lời nói lộ liễu kia khiến mặt mày Tô Y Y đỏ bừng, hờn dỗi trừng mắt nhìn anh: "Em mới ngủ có một lát mà sao anh lại trở nên không biết xấu hổ vậy hả? Lúc trước mỗi ngày đều nghe anh nói chuyện với em trong mơ, nào là chó nhà hàng sớm sinh rồi, công ty lại có ai chia tay rồi...chẳng hề nhìn ra được dáng vẻ lưu manh hiện tại của anh!"
Hôn mê thời gian lâu như thế, tuy Tô Y Y không tỉnh dậy, nhưng ý thức của cô vẫn còn đó.
Cô nghe Bùi Hoàn Phong từ suy sụp đến chấp nhận, từ chấp nhận đến thản nhiên, mỗi ngày ở bên cạnh cô hưởng thụ thời gian, sự trải nghiệm đó vừa kỳ lạ lại vừa hạnh phúc.
"Lúc em hôn mê tất nhiên anh không thể nói những điều này rồi, nhưng bây giờ em đã tỉnh, chẳng lẽ anh không nên đòi chút lợi ích cho cuộc sống cấm dục trong khoảng thời gian dài kia sao?"
Cười híp mắt nhìn Bùi Hoàn Phong, Tô Y Y hào phóng hôn thẳng lên môi anh, ôm chặt lấy cổ anh: "Được, anh muốn làm thế nào, thì cứ làm thế ấy…"
Giọng nói nhẹ nhàng châm lên ngọn lửa đang cháy hừng hực trong người Bùi Hoàn Phong.
Huyệt thái dương của anh nổi đầy gần xanh, nhanh chóng bế Tô Y Y dậy, sải bước đi vào phòng.
Cửa phòng bị đóng lại, bên trong hai người ôm chặt quấn quýt lấy nhau như dây leo, từ sáng đến tối, từ tối đế sáng, giống như muốn bù lại thời gian đã mất trước kia.
Cổ họng Tô Y Y khàn đặc, không nói nên lời, chân run đến mức không thể xuống giường, nhưng tinh thần của người nào đó vẫn tốt chán như cũ.
"Bà xã, nào, uống chút canh nhân sâm, bổ sung thể lực, lát nữa chút ta làm tiếp."
"Họ Bùi kia, xin anh hãy tha cho em." Tô Y Y khóc không ra nước mắt.
"Em cúi đầu nói với nó đi.“
"…"
Tô Y Y bày ra vẻ mặt chán đời: "Có thể xử nó không?"
Người nào đó nhào tới: "Dĩ nhiên không được, phải giữ để mang lại hạnh phúc cho em chứ."