Truyện Không Tên Số 39

Chương 89




4589

Sắc mặt Bắc Minh Phong giật nhẹ, cho dù anh dùng hết ý chí cũng không khống chế được tâm trạng của mình, “Anh nói rồi, vợ của anh chỉ có mình em. Chỉ là có thêm một đứa con thôi.”

Thủy Tinh cười lạnh, tất cả hy vọng đều biến thành thất vọng, cô không hiểu sao có người có thể tổn thương người khác một cách hùng hồn như vậy được.

Em chỉ là đâm anh một nhát, dù sao anh cũng sẽ lành lại thôi.

“Bố mẹ, con muốn ly hôn.” Cô nhìn bố mẹ mình.

“Ly hôn, nhất định phải ly hôn rồi, chỉ là bây giờ còn chưa được, cho bố thời gian hai năm, bố xử lý chuyện của công, như vậy con có thể vừa ly hôn, vừa không ảnh hưởng đến công ty.” Thủy Quân nói.

Mẹ của Thủy Tinh lau nước mắt, “Ông chỉ biết có công ty! Con gái chịu ấm ức như vậy ông đều không quan tâm?”

“Bà hiểu cái gì? Phá sản rồi thì bà còn sống được sao?” Thủy Quân nhìn con gái mình, “Hai năm thôi, bố bảo đảm xử lý hết chuyện của công ty trong hai năm!”

Cổ họng Thủy Tinh như nghẹn lại, khiến cô thở không được, nhưng mà cô không thể tiếp tục dù chỉ một ngày!

Một lúc lâu sau, cô mới năn ra được chữ, “Được, con đợi bố hai năm.”

Mỗi chữ đều như một nhát dao cứa vào cổ họng của cô, đau đến tan nát cả tâm can.

Đào Dung hừ lạnh, “Nếu trong hai năm có thể giải quyết xong chuyện công ty, không ảnh hưởng công ty, chúng tôi mong ly hôn vô cùng, vạch rõ quan hệ với loại phụ nữ hạ tiện như cô!”

“Cô ấy là vợ con, con đã lấy thì sẽ không ly hôn!” Bắc Minh Phong không thể không nhắc mẹ mình.

“Ly hôn hay không không phải anh nói là xong! Bây giờ không phải nên mời rượu rồi sao?” Thủy Tinh sải bước ra cửa phòng, đứng ở đây tới mức thiếu oxy rồi.

Bắc Minh Phong vội vàng đi theo cô, đi bên cạnh cô không dám rời nửa bước.

Diệp Phi hoàn toàn không hiểu Thủy Tinh rốt cuộc đã chịu đả kích gì, Thủy Tinh sau khi trở ra lại cười cười nói nói, hơn nữa với ai cũng uống rượu.

Bắc Minh Phong vẫn là dáng vẻ ban nãy, chân mày nhíu còn chặt hơn nữa.

“Thủy Tinh, em uống rượu ít thôi! Sẽ say đó!” Diệp Phi không thể không ngăn Thủy Tinh lại, kính rượu thì nhấp môi một chút là được rồi, mà Thủy Tinh lại uống cả ly thế này!

“Ha ha ha, bây giờ em rất tỉnh táo em không có say! Rượu này uống ngon lắm, hơn nữa uống không say! Diệp Phi, chị cũng uống đi.” Thủy Tinh dúi vào tay Diệp Phi ly rượu.

“Chị không uống rượu,” Diệp Phi vội nói, nhìn thấy sắc mặt Thủy Tinh không ổn, “Có phải em muốn nôn không? Chị đỡ em vào nhà vệ sinh!”

Cô dìu Thuỷ Tinh vào nhà vệ sinh.

Bắc Minh Phong cũng đi cùng, lòng anh không lúc nào an tâm, nhưng mà anh không thể vào nhà vệ sinh nữ, chỉ có thể đứng bên ngoài đợi.

Tay anh ấn vào huyệt thái dương đau nhức, vốn dĩ muốn bồi thường một số tiền, kết quả cô gái đó lại mang thai, cô ta có một tập hồ sơ chứng minh của bệnh viện, chứng minh cô ta còn trinh bị cưỡng ép, chứng minh cô ta mang thai, anh tìm không được điểm khả nghi của cô.

Mà anh thật sự cần gấp một đứa con, Bắc Minh là gia tộc lớn, anh bắt buộc phải có người kế thừa, nếu không địa vị tổng giám đốc của Bắc Mộ gia sẽ rơi vào tay của người chú.

Mỗi ngày Thủy Tinh đều đối xử với anh như kẻ thù, anh biết Thủy Tinh hận anh ép cưới, cô vốn sẽ không sinh con cho anh.

Anh từng nghĩ chỉ cần cô gái đó sinh con xong, anh sẽ chi một số tiền đưa cô ta ra nước ngoài, đứa con cũng có thể nuôi ở một nơi mà Thủy Tinh không nhìn thấy, nơi đây chỉ có anh và Thủy Tinh, cô vui như thế nào cũng được, chỉ cần anh nhìn thấy cô, chỉ cần để anh có thể nhìn thấy cô ở bên cạnh anh là đủ rồi.

Anh đau khổ nhắm mắt lại…

Trong nhà vệ sinh, Thủy Tinh nôn ra tất cả rượu, lúc này nước mắt mới tuôn ra như vỡ đê.

“Diệp Phi, đưa em đi đi, cầu xin chị đưa em đi! Còn ở lại là em sẽ chết!” Cô đã dùng cả sinh mạng để tham gia bữa tiệc rồi, nghĩ tới chuyện Bắc Minh Phong và người phụ nữ khác tới con cũng có rồi thì giống như có người dùng tay xé cô ra từng mảnh từng mảnh vậy.

“Được, chị đưa em đi, em đừng khóc!” Diệp Phi nhìn Thủy Tinh sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ đành đồng ý với Thủy Tinh.

Cô dẫn Thủy Tinh chạy trốn từ cửa sổ nhà vệ sinh, may là ở tầng một nên không có chướng ngại nào với họ. Mà Thủy Tinh mặc váy cưới ngắn, bỏ đi chiếc khăn voan trên đầu thì không khác gì mấy so với lễ phục bình thường.

Hai người họ trốn ra từ cửa sau của nhà thờ, gọi một chiếc taxi rồi đi mất.

Trong nhà thờ, Bắc Minh Phong đợi mãi không thấy Thủy Tinh bước ra, “Thủy Tinh, em làm sao vậy? Có cần gọi bác sĩ cho em không?”

Nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời của cô gái, trong lòng anh không yên, anh một chân đá cửa nhà vệ sinh, trong nhà vệ sinh trống không không có người nào!

“Thủy Tinh!” Tay anh vo thành nắm đấm, cô tưởng như vậy thì có thể bỏ trốn sao?

“Người đâu! Kiểm tra camera, xem Thủy Tinh rốt cuộc đã đi đâu!” Anh ra lệnh cho thủ hạ của mình.

Trong quán bar, Thủy Tinh vừa kể cả câu chuyện cho Diệp Phi, vừa rót rượu cho mình.

Diệp Phi cuối cùng đã biết Thủy Tinh chịu phải đả kích gì, “Bắc Minh Phong cũng thật quá đáng! Em muốn khóc cứ khóc đi!”

Tiếng cười của Thủy Tinh trong như tiếng chuông bạc, “Sao em lại khóc? Như vầy không tốt sao? Chồng em chu đáo biết bao, biết em không muốn sinh con cho anh ta, ngay cả con anh ta cũng sinh xong cho em rồi!”

Ha ha ha ha! Thủy Tinh ôm bụng cười, thật tình cười đến sốc hông luôn rồi!

Chỉ có Diệp Phi biết, phía sau nụ cười của Thủy Tinh là bao nhiêu nước mắt và tan vỡ.

“Cô bé, đừng nhắc tới anh ta nữa, chị uống với em tới thiên hoang địa lão!” Diệp Phi nâng ly rượu lên cạn cùng Thủy Tinh.

Tay của Thủy Tinh kéo tay của Diệp Phi, “Hãy trân trọng học trưởng Cung đi chị, bây giờ người con trai si tình đợi một người con gái cả mấy năm như anh ấy quả thực tuyệt chủng mất rồi.”

Diệp Phi cong khóe môi cười một cách bất đắc dĩ, cô biết Cung Trạch Vũ rất tốt, nhưng mà tình cảm của cô dành cho anh chỉ như anh trai mà thôi.

“Hi, các cô gái xinh đẹp, có phiền không nếu tôi cùng uống rượu với hai người?” Một người con trai tóc vàng mắt xanh bước đến, “Tôi tên George, bảo bối, cô rất đẹp, tại sao lại khóc vậy? Dáng vẻ cô khóc đến cả Thượng Đế nhìn thấy cũng sẽ đau lòng.”

Thủy Tinh đưa tay sờ vào cặp mắt xanh của anh, “Mèo Ba Từ à, đẹp thật đấy. Anh nói xem Thượng Đế có phải rất ghét tôi không? Cho nên mới làm cho tôi đau khổ thế này?”

“Không phải, tôi đảm báo đó không phải là ý định ban đầu của Thượng Đế, bởi vì tôi chính là người được Ngài phái xuống cứu vớt tất cả những nỗi đau khổ của cô đây! Bảo bối, cô thật sự rất đẹp, đặc biệt là dáng vẻ rưng rưng nước mắt như vậy.” George cầm ly rượu lên cạn ly với Thủy Tinh.

Diệp Phi không thể không phục tài tán gái của đàn ông ngoại quốc, dường như bọn họ mở miệng ra đều có thể thành thơ tình cả.

Nhưng mà, sự việc phát triển dường như vượt qua sự tưởng tượng của cô.

Thủy Tinh và George chưa uống bao nhiêu thì Thủy Tinh đã dựa vào vai của người đàn ông đó rồi, “George, tôi mượn bờ vai anh dựa vào một chút.”

“Chỉ cần cô cần, bờ vai của tôi mãi mãi sẽ là chỗ dựa vững chắc của cô.” George nói rồi cúi đầu hôn lên đôi mắt của Thủy Tinh, hôn đi giọt nước mắt của cô!

Đột nhiên, một âm thanh cực lớn, Bắc Minh Phong đá văng bàn ghế ra, xông thẳng qua phía bên này, anh tức giận rít lên từng chữ một một cách âm u lạnh lẽo, “Buông vợ của tôi ra! Người đâu, đánh cho ta!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.