Truyện Không Tên Số 39

Chương 82




4582

Khéo miệng người đàn ông cong lên ý cười nhẹ, đúng lúc anh ta nghĩ đến cô, thì cô gửi tin nhắn cho anh.

Bác sĩ bị dọa 1 trận, gặp qua lúc bị kim khâu cứng rắn không khóc, nhưng chưa gặp qua lúc bị kim khâu cười!

“Mộ tổng giám đốc, anh chỗ nào không khỏe không?” Bác sĩ cẩn thận hỏi.

“Không có, ông tiếp tục khâu.” Tay Mộ Thương Nam nắm lấy điện thoại, 1 câu nói không dài, anh ta xem đi xem lại mấy lần.

Nha đầu thối chỉ biết tìm anh ta muốn tiền, sao không hỏi anh ta bây giờ ra sao rồi?

Không sợ anh ta chết rồi, cô không gặp lại anh được nữa sao?

Anh ta ấn bàn phím muốn trả lời, nhưng phát hiện 1 bụng lời nói, không biết nói với cô gái nhỏ như thế nào, đương nhiên không muốn nói cho cô. Vốn dĩ ban đêm muốn dùng tin tức giả bắt cóc, dụ anh ta đến diệt anh nhưng lại bị anh lật ngược diệt 1 nhánh.

Những lời này anh ta không thể nói, càng không thể nói anh bị thương, sợ cô lo lắng.

Do dự 1 hồi, anh ta hồi âm 1 chữ “ Ừ”

Điện thoại Diệp Phi kêu lên, xem hồi âm của người đàn ông.

“Ừ” ý gì? Cô tức đến lật lật con mắt, cô viết 1 đống, anh ta hồi âm cho cô 1 chữ.

Vấn đề là chữ này rốt cuộc là ý gì? Là biểu thị biết rồi? Hay biểu thị đồng ý?

Đầu óc cô loạn động, cái cách trả lời có thể có của người đàn ông.

Xì! Đồ keo kiệt, chưa ngủ không biết viết nhiều thêm mấy chữ!

Cô âm thầm mắng, đầu cắm trên gối, mặc dù chỉ có 1 chữ, nhưng mà ít nhất chứng minh anh ấy còn sống, hoàn toàn không sao!

Cô nghĩ bản thân đúng là bị bệnh, lại vì 1 giấc mơ lo lắng an toàn của anh ấy.

Cô cầm điện thoại lật xem tin tức, tiêu đề trang đầu là tin mới, phản chiếu trong mắt cô.

Là blog chính thức của Mộ gia, Liễu Họa đưa lên rất nhiều ảnh bà ta và Thiên Tịnh, còn có ảnh 2 người cùng nhau xem bánh cưới.

Công khai, Thiên Tịnh và Mộ Thương Nam tháng sau kết hôn rồi. Rất nhiều thân sĩ hào kiệt trong giới thượng lưu của nước zh biểu thị chúc mừng, còn có không ít người khen Thiên Tịnh nghi gia nghi thất, khí chất tốt, tướng mạo đẹp, nói cái gì là người con gái xứng với Mộ Thương Nam nhất.

Diệp Phi cong môi, ngón tay gõ gõ lên đầu, bản thân rốt cuộc ngốc như nào, Liễu Họa công khai những điều này chính là thông báo tất cả mọi người, con dâu Mộ gia bọn họ là Thiên Tịnh, mà người đàn ông cô lo lắng nửa ngày là chồng người khác.

Cô tắt điện thoại ngủ tiếp, không quản Thiên Tịnh hay Mộ Thương Nam đều không liên quan đến cô.

Tay của Mộ Thương Nam cứ chăm chú vào màn hình điện thoại, tuy nhiên 1 lúc lâu không có hồi âm của cô gái nhỏ, sắc mặt anh ta trầm xuống, cô rốt cuộc nhìn thấy hay không nhìn thấy lời hồi âm của anh ta? Cô ấy sao ngay 1 lời hồi âm cũng không có, ít nhất vứt 1 cái mặt cười cũng tính là kết thúc chứ?

Nha đầu thối! Không trả lời tin nhắn anh, xem anh về thu thập em thế nào? Anh ta âm thầm tự mắng.

Diệp Phi 1 giấc ngủ này rất yên ổn, vừa mở mắt trời đã sáng rồi, cô lập tức dậy đánh răng rửa mặt đi tới cửa hàng, , hôm qua phát rất nhiều quảng cáo tuyển dụng, đã có mấy người hẹn hôm nay đến phòng vấn rồi.

Sau đó khi cô ra khỏi biệt thự, liếc mắt liền thấy Thiên Tịnh đang đạp 1 người già đang ngồi cửa.

“Cút! Tránh xa gia đình tôi 1 chút! Muốn đến nhà chúng tôi xin cơm? Ông cũng không mọc mắt xem đây là đâu?” Thiên Tịnh to tiếng nói.

Diệp Phi mấy bước xông qua, “Thiện Tịnh, cô làm gì với ông già?”

“Ai bảo ông xin cơm này ngồi trước cửa nhà chúng ta?” Thiên Tịnh nâng cằm kiêu ngạo.

Cô ta và Mộ Lạc Lạc ở bar chơi giờ mới về, ai biết vừa xuống xe thì nhìn thấy ông già ăn xin ngồi trước cửa nhà họ, rõ ràng là xấu hổ của nhà họ?

“Cho dù là xin cơm, cô có tư cách gì đánh người?” Diệp Phi trách móc nói.

Tốc độ biến đổi trên khuôn mặt Thiên Tịnh quá nhanh rồi, theo Liễu Họa thì các loại ôn nhu, Liễu Họa nếu như nhìn thấy Thiên Tịnh đạp người, không biết còn có thể nhận con dâu chua ngoa là Thiên Tịnh không?

Cô đưa tay dìu ông lão ngồi dậy, “Ông lão, ông không sao chứ?”

Tinh thần ông lão vẫn còn tốt, tay ông sờ vào chân mình, “Đây là người nào, sao lại không có giáo dục như vậy? Viện tâm thần ra sao?”

Thiên Tịnh tức đến nỗi đầu mày dựng hết lên, “Ai ở viện tâm thần ra? Tôi còn là vợ chưa cưới của Mộ tổng giám đốc! Ha ha, mở to con mắt chó của ông mà nhìn rõ đi!”

Cô ta kiêu ngạo nói, ở nước zh ai không biết Mộ gia.

Ánh mắt ông lão thu lại,”Vậy đúng lúc, gia đình các người không thiếu tiền, xem bệnh cho tôi đi! Cô đạp chân tôi bị thương rồi!”

“Mẹ kiếp! Ông là muốn ăn vạ? Người đâu, mau đến đây, có người muốn ăn vạ tôi!” Thiên Tịnh lập tức hét.

Người làm Thiên gia đều chạy ra.

“Tiểu thư, có gì dặn dò?”

“Đưa tên muốn ăn vạ này đánh đi cho tôi.” Thiên Tịnh ra lệnh.

Tức thì mấy tên người làm đánh loạn lên ông lão.

“Dừng tay! Các người không được đánh người!” Diệp Phi xông vào chặn người làm, nhưng mà cô căn bản chặn không được, người làm không nghe lời cô.

“Nhiếp Hạo! Mau đến đây! Cứu người cho tôi!”Diệp Phi liếc mắt nhìn thấy Nhiếp Hạo lái xe tới, cô và Nhiếp Hạo hẹn trước giờ này đến đón cô.

Xe Nhiệp Hạo xông qua, mang theo thuộc hạ bắt mấy người làm lại.

“Ông già, ông không sao chứ? Ông già?”Tay Diệp Phi đẩy nhẹ 1 chút, ông già nằm trên đất, nhưng cũng không cho cô phản ứng gì.

“Có thể là đánh choáng rồi, tôi cõng ông ấy đi bệnh viện!” Nhiếp Hạo kiểm tra 1 chút tình trạng ông.

“Được, nhanh lên!” Diệp Phi lo lắng nói, nghĩ tới ông già này bị mấy người đánh, cô liền lo lắng tình trạng hiện nay của ông.

Nhiếp Hạo cõng ông lão lên đưa vào trong xe, lái xe đi bệnh viện.

Diệp Phi bảo Nhiếp Hạo đi bệnh viện của Cung Trạch Vũ.

Trong bệnh viện , Cung Trạch Vũ từ phòng cấp cứu đi ra.

“Học trưởng, ông lão sao rồi?” Cô hỏi.

“Người tỉnh rồi, trên người không có vết thương rõ ràng, ban nãy kiểm tra cho ông, có lẽ là tuổi già quá yếu nên mới ngất đi.” Cung Trạch Vũ nói.

Đỉnh đầu Diệp Phi vô số vạch đen, làm sao cũng nghĩ không ra, ông lão này rốt cuộc làm như nào vậy, bị 1 đống người đánh mà vẫn có thể không bị thương.

“Người tỉnh rồi thì tốt, em có thể thăm ông không?” Cô hỏi.

“Có thể, chúng ta cùng đi đi, y tá đã đưa ông từ thang máy chuyên dụng trong phòng cấp cứu đẩy vào phòng bệnh trên tầng rồi.” Cung Trạch Vũ nói.

Diệp Phi đi theo Cung Trạch Vũ vào thang máy trong hành lang, đi tới phòng bệnh trên tầng, ông lão này mặc dù quần áo giản dị nhưng nhìn thế nào cũng không phải là ăn xin, cô muốn hỏi rõ ràng nhà ông lão ở đâu, đưa ông lão về nhà.

Trong phòng bệnh, ông lão nằm nửa người trên giường bệnh, nghe thấy có người đi vào, mở mắt ra.

Diệp Phi kì lạ nhìn đôi mắt của ông lão, mặc dù đôi mắt hằn vết thời gian tuổi tác nhưng long lanh có thần, hoàn toàn giống như ánh mắt mà độ tuổi này của ông nên có.

Hơn nữa sao cô lại cảm thấy đôi mắt của ông lão này rất giống Mộ Thương Nam nhỉ?

Haiz. Diệp Phi khẳng định mình điên rồi, vậy mà lại nhìn ông lão này cũng có thể nghĩ đến Mộ Thương Nam.

“Ông lão, ông tên là gì? Nhà ở đâu? Con đưa ông về có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.