455
Khuôn mặt của Diệp Phi méo mó, cô chẳng thể ngờ rằng mẹ mình lại độc ác đến thế. Bà lại có thể cho phép ông già kia bán cô cho hộp đêm để lấy tiền!
Cô nhìn Vương Kim Tài – kẻ vẫn đang chằm chằm nhìn mình đầy ác độc, sợ hãi mà lùi bước về phía sau: “Ông không có quyền bán tôi!”
“Ha ha, nợ tao năm trăm nghìn tệ còn nói tao không có quyền sao? Để tao hưởng thụ đủ rồi, tao sẽ lại bán mày cho hộp đêm, biết đâu lại kiếm được thêm một món hời!” Vương Kim Tài cười to, xông về phía cô.
Diệp Phi xoay người bỏ chạy ra cửa phòng: “Cứu tôi! Cứu tôi với!”
Thế nhưng, ký túc xá vắng vẻ này làm gì có lấy một bóng người. Đang kỳ nghỉ hè, học sinh đều đã về nhà, chỉ còn lại mình cô, người có nhà cũng như không thì mới ở lại ký túc thôi.
“Đứng lại! Mày đứng lại cho tao!” Vương Kim Tài chạy thục mạng đuổi theo cô. Năm trăm nghìn tệ của ông đấy chứ ít à!
Vết thương của Diệp Phi bị kéo căng vì chạy nên càng đau dữ dội, thậm chí còn đau hơn cả tối qua. Cô vẫn giữ chặt bụng tiếp tục chạy về phía trước, nhưng với tình trạng này, cô chẳng thể chạy được nhanh hơn.
Phía sau vang lên những bước chân ngày càng gần hơn của lão Vương Kim Tài, cô nhìn về phía cổng chính của trường học, ngoài cổng chính là đường lớn, chỉ cần chạy tới đó là có thể tìm được người cứu cô.
Chỉ một giây thất thần, cô liền bị vấp chân, ngã xuống đất.
Vương Kim Tài chạy tới, giẫm chân giữ chặt lưng cô, thở hổn hển: “Để tao xem mày còn dám chạy đi đâu?”
“Thả tôi ra! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Diệp Phi hét lớn.
“Có giỏi thì báo đi! Trả tiền cho tao rồi tao sẽ kiện mày tội lừa đảo, cho mày đi đù hai mươi năm!” Vương Kim Tài đe dọa.
Một tay lão giữ chặt cánh tay Diệp Phi, tay còn lại cởi cà vạt của mình để trói cô lại.
“Cứu tôi với! Có ai không, cứu tôi với!” Diệp Phi kêu cứu. Cô gái vừa bị giẫm đạp không lật nổi người dậy, lại mệt mỏi rã rời vì bị đàn ông giày vò suốt đêm qua, không chống đỡ nổi sức mạnh của Vương Kim Tài.
“Kêu đi, mày có kêu rách họng cũng chẳng có ai tới cứu mày đâu!” Vương Kim Tài đắc ý nói.
Đúng trong khoảnh khắc Diệp Phi tuyệt vọng nhất, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước mặt cả hai người.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông cao to bước xuống.
Diệp Phi giống như nhìn thấy cứu tinh, túm lấy ống quần người đàn ông: “Anh ơi, cứu tôi với! Van cầu anh cứu tôi, ông ta muốn bán tôi cho hộp đêm!”
Cô ngửa đầu nhìn về phía người đàn ông. Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu anh, toàn thân giống như phát ra một vầng hào quang, góc cạnh rõ ràng giống như một pho tượng hoàn mỹ, nhất là đôi mắt sâu hun hút, con ngươi đen nhánh khiến cho cô chỉ muốn trầm mình trong đó.
Cô kinh ngạc nhìn anh, chưa từng thấy người đàn ông nào có đôi mắt đẹp như vậy.
“Bớt xen vào chuyện của người khác đi! Nha đầu này là kẻ lừa gạt, lừa ta năm trăm ngàn tệ, ta là muốn bắt nó trả tiền lại thôi!” Vương Kim Tài nhìn thấy có người tới, liền vội vàng giải thích.
“Không phải! Tôi không nợ tiền ông ta, là mẹ tôi! Anh ơi, cầu xin anh cứu tôi với.” Diệp Phi hốt hoảng nói.
“Mẹ nợ con trả! Mẹ cô nợ tiền tôi, đến lượt cô trả lại cho tôi! Không có tiền, thì dùng thân thể mà trả!” Vương Kim Tài hùng hồn nói như thể đạo lý.
Khuôn mặt người đàn ông dường như chẳng có chút biểu cảm dư thừa nào: “Nhiếp Hạo, báo cảnh sát, có kẻ buôn người.”
Thanh âm của anh không lớn, chẳng qua toát ra cảm giác nhàn nhạt nhưng lại khiến cho Vương Kim Tài kinh ngạc.
“Mày, mày dám quản việc vớ vẩn của ông à! Có biết ông là ai không!” Vương Kim Tài rêu rao, dẫu gì hắn cũng là ông chủ của một công ty!
Nhiếp Hạo cười lạnh: “Xem ra ông không biết tổng giám đốc chúng tôi là ai rồi, ông giám chọc vào người của nhà họ Mộ ư?”
Vương Kim Tài đột nhiên héo: “Nhà họ Mộ, tổng giám đốc Mộ Thương Nam?”
“Biết rồi còn không mau cút đi!” Nhiếp Hạo nói.