Truyện Không Tên Số 39

Chương 312




45312

“Đến đây uống trà đi, ta sẽ nói cho con tất cả những gì mà ta biết. Đúng rồi, giấy hôn thú của hai con đâu?” Ông lão hỏi.

Mộ Thương Nam lấy từ trong túi ra giấy hôn thú đưa cho ông lão.

Ông lão đeo kính lão của mình vào rồi mở giấy hôn thú ra xem một lượt, sau đó mới để giấy hôn thú xuống, trên gương mặt ông nở nụ cười nhăn nheo, “Thật sự đã kết hôn rồi, quá tốt rồi, bố mẹ con cũng có thể nhắm mắt rồi.”

Lúc giấy hôn thú mở ra, ánh mắt của Diệp Phi có liếc qua một chút thì đã bị Mộ Thương Nam cầm lại rồi, còn cất nó vào trong túi xem như bảo bối vậy.

Choáng thật! Diệp Phi không hiểu Mộ Thương Nam đang chơi trò gì nữa, một tờ giấy hôn thú mà đến mức phải làm vậy sao?

Dù sao thì cô cũng có thỏa thuận, không sợ tới lúc đó không thể ly hôn.

Cô chuyển ánh mắt nhìn ông lão, “Ông à, bố mẹ con thật sự đã đưa bản đồ cho ông rồi sao?”

Ông lão gật đầu nhẹ, “Ta họ Uông, Uông gia chúng ta và Diệp gia và Mộ gia đã thân nhau mấy đời rồi, tổ tong của nhà ta đều là luật sư, vẫn luôn làm luật sư cho Diệp gia và Mộ gia.

Lúc đầu gia sản của Diệp gia cũng không ít, ai biết được đến đời ông nội của con thì đã bắt đầu say mê tìm kiếm mỏ vàng đen rồi, kết quả làm cho gia sản tiêu tan hết, đến đời của bố con thì đã không còn bao nhiêu tài sản nữa rồi.

Nhưng mà, may mà bố con không để ông nội con thất vọng, thật sự đã tìm được mỏ vàng đen rồi. Nhưng mà với năng lực năm đó của Diệp gia, vốn không đủ thực lực để khai thác mỏ vàng đen quý giá như vậy được.

Mà Mộ gia và Diệp gia cũng là thân thiết mấy đời, hai gia đình liền muốn liên hôn để cùng nhau khai thác mỏ vàng, hôn sự của các con đã được định ra như vậy đó, ta còn là người làm chứng, làm chứng cho hai con đính hôn nữa.

Tiếc là tin tức về mỏ vàng đen bị lộ ra ngoài, có thể nói là kinh động các nhân vật giàu có trên toàn thế giời, bởi vì khối tài sản này một khi được đào lên thì sẽ làm cho những người giàu nhất thế giới cảm thấy hổ thẹn.

Các con có hiểu là, tin tức như vậy bị lộ ra bên ngoài có nghĩa gì không? Trước khi bố mẹ con gặp tai nạn xe thì đã trải qua sống chết mấy lần rồi, cho nên họ đã giao lại bản đồ của mỏ vàng cho ta, để ta bảo quản, để lại lời di chúc, các con bắt buộc phải kết hôn thì ta mới có thể giao bản đồ cho các con.”

Chân mày của Diệp Phi nhíu chặt lại, trong lòng chua xót, bố mẹ cô vì bảo vệ cô, đã làm nhiều chuyện vì cô như vậy.

“Cảm ơn ông rất nhiều, ông đã vì gia đình của tụi con mà trông coi bản đồ đã nhiều năm như vậy. Còn phải ở ẩn trong núi sâu nữa.” Cô nhẹ giọng nói cảm ơn.

“Không có gì cả, lúc họ đến tìm ta, ta sớm đã có ý định ở ẩn rồi, con biết làm luật sư cho hào môn lâu rồi, biết quá nhiều bí mật rồi, sẽ khiến người ta sinh chán ghét! Chi bằng bản thân sớm lui ẩn đi, không nên khiến cho người ta ngủ không yên giấc.” Ông lão tự chế giễu nói.

“Vậy thì bản đồ ở đâu ạ?” Mộ Thương Nam hỏi.

“Bản đồ ở chỗ của ta, rất an toàn, không ai có thể tìm được cả. Chân cẳng ta đi lại không tiện, con giúp ta đem dao gọt trái cây qua đây.” Ông lão dặn dò Mộ Thương Nam.

“Vâng.” Mộ Thương Nam nhìn dĩa trái cây đặt trên bàn, nghĩ rằng ông lão muốn ăn trái cây.

Anh đứng dậy đi ra hành lang phía sau phòng khách, đến nhà bếp tìm dao gọt trái cây.

“Ông ơi, ông ăn cái gì, con giúp ông gọt bỏ nhé.” Diệp Phi vươn tay lấy trái cây trong dĩa ra.

“Đứa trẻ ngoan, kết hôn rồi thì cùng Mộ Thương Nam sống thật tốt vào. Đừng để bố mẹ con thất vọng, phải biết là, chỉ có cậu ấy mới bảo vệ được cho con.” Ông lão căn dặn Diệp Phi.

Biểu cảm trên mặt của Diệp Phi cứng ngắc, làm sao cô có thể gả cho Mộ Thương Nam được?

Mộ Thương Nam và Sở Nhiễm đã có Mộ Dã rồi, nghĩ đến đứa trẻ đáng yêu như vậy, cô không nỡ phá hoạt gia đình của anh.

Cô gật gật đầu qua loa với ông lão.

Mộ Thương Nam đem con dao gọt trái cây qua, thật sự muốn đánh vào mặt cô gái nhỏ, biểu cảm trên gương mặt của cô là sao? Khốn khiếp, gả cho anh còn khó chịu hơn chết nữa sao?

“Ông ơi dao gọt tới đây, ông muốn ăn trái cây nào?” Anh hỏi.

“Đưa dao cho ta.” Ông lão vươn tay lấy con dao.

Mộ Thương Nam chỉ đành đưa con dao qua cho ông.

“Từ lúc ta ẩn cư tại đây, không ít người tới làm phiền ta, chỉ là vì tấm bản đồ đó. Sân vườn nhỏ này của ta có thể nói là dễ dẫn trộm tới nhất, có biết vì sao bao nhiêu người đến như vậy mà vẫn không tìm ra tấm bản đồ mà bọn chúng muốn tìm không?” Ông lão hỏi.

“Vậy ông giấu tấm bản đồ ở đâu? Họ không sợ hàng rào điện sao? Những người đó vào bằng cách nào?” Diệp Phi không ngờ khu vườn này thật sự có người đã vào.

“Hàng rào điện thì có là gì chứ, lái máy bay trực thăng thì có thể nhảy dù xuống rồi, bao nhiêu lần dao đã kề lên cổ của ta rồi, nhưng mà, không ai dám cho ta chết cả! Nói cho cùng thì ta chết rồi thì sẽ không có ai tìm thấy tấm bản đồ đó cả.” Ông lão cười thành tiếng.

Một tấm bản đồ đoạt mạng, cũng là bùa hộ mạng.

Diệp Phi đau lòng nhìn ông lão, có thể tưởng tượng được, ông lão này rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì trong suốt mấy năm nay.

“Ông đi với con đi, con sẽ chăm sóc phụng dưỡng ông đến hết đời.” Cô nói.

“Không cần đâu, ta ở đây hai mươi mấy năm rồi, bản đồ giao cho các con thì ta có thể rời khỏi đây rồi. Thế giới lớn như vậy, ông muốn đi xem thử.

Nghe nói dạo gần đây rất thịnh hành du lịch ba lô phượt, ông tính đuổi theo xu hướng, vác ba lô lên đi du lịch, ngắm nhìn thế giới cho thật đã.” Ông lão nói rồi vén ống quần rộng của mình lên.

Con dao cầm trong tay vung xuống đâm vào bắp chân của mình.

“Á!” Diệp Phi sợ đến hét toáng lên.

Mộ Thương Nam nhanh tay lẹ mắt giữ lấy tay của ông lão lại, “Ông làm gì vậy?”

Ông lão vỗ vỗ vào mu bàn tay của Mộ Thương Nam, “Bây giờ biết ông giấu bản đồ ở đâu rồi chứ? Ha ha, ông thông minh không?”

Tay của Mộ Thương Nam không kiềm được mà run lên, không ngờ ông lão lại dùng cách này để giấu đi tấm bản đồ, chả trách chân của ông cứ khập khiểng, mà những người kia vẫn không tìm thấy bản đồ.

“Con dẫn ông đi bệnh viện làm phẫu thuật.”

“Không an toàn đâu, ta vẫn là nên tận tay giao cho các con thì an tâm hơn! Hơn nữa chân của ta đau nhức suốt mấy năm nay vì tấm bản đồ này, con nghĩ ta sẽ thấy đau với một nhát dao như thế này sao? Ha ha, đau đớn này đối với ta mà nói đã không là gì nữa rồi.” Ông lão cười rồi đẩy tay của Mộ Thương Nam ra.

Thật sự không là gì cả, đau đã hai mươi mấy năm rồi, đối với ông mà nói thì tất cả những thứ này vốn không là gì cả.

Đôi mắt Diệp Phi ngập nước mắt, đau lòng cho ông lão, “Ông ơi, con thay mặt bố mẹ và ông bà nội con cảm tạ ông.”

“Con giúp ông!” Mộ Thương Nam quỳ xuống nền nhà, đặt chân của ông lên đầu gối của anh, anh dùng cà vạt của mình cột chân của ông lại, giúp ông chuẩn bị cầm máu, quay đầu dặn dò Diệp Phi đi lấy băng gạc và kim khâu trong hộp cứu thương đến.

Nhát dao đâm vào chân của ông lão, da và thịt tách ra, có thể nhìn thấy túi ni lông bọc kín lại được giấu bên trong.

Thời gian đã quá lâu rồi, túi ni lông và thịt đã dính lại với nhau rồi.

Mộ Thương Nam giúp ông lóc túi ni lông ra, Diệp Phi đem thuốc tiêu viêm ngoài da và kim may phẫu thuận đến.

Mộ Thương Nam may lại vết thương cho ông, “Thuốc tiêu viêm phải uống liên tục bảy ngày, còn nữa, chân sẽ không thích ứng ngay được, cơ thịt sẽ có cảm giác đau dây thần kinh, chườm nước nóng nhiều có thể làm dịu bớt.”

Ông lão gật gật đầu, trong tay cầm túi ni lông bọc kín, đưa túi cho Diệp Phi, “Con cầm lấy đi. Nơi này không nên ở lâu, không biết có bao nhiêu con mắt đang nhằm vào các con.”

“Được, con sẽ cho người ở lại đưa ông đi, ông ở lại đây cũng không an toàn.” Mộ Thương Nam biết, bản thân mình và Diệp Phi còn ở lại một khắc nào thì đều gây nguy hiểm cho ông lão.

Diệp Phi và Mộ Thương Nam còn chưa bước ra ngoài sân thì đã nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, cô kinh ngạc nhìn chiếc máy bay trực thăng đáp xuống ngoài sân, cánh cửa trực thẳng mở ra, một người đàn ông yêu kiều bước ra ngoài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.