45304
Sắc mặt Cung Trạch Vũ cứng đờ “Tôi không phải bác sĩ phụ khoa, sau này tôi sẽ thuê một bác sĩ nữ đến.”
“Nhưng bên trong của em bây giờ rất khó chịu, có phải có u nhọt gì không? Anh sẽ không thấy chết mà không cứu chứ?” người phụ nữ nói rất bi thương.
“Nghiêm trọng như vậy sao? Cô lên giường kiểm tra, tôi kiểm tra cho cô” Cung Trạch Vũ nói. Thực sự không thể thấy chết mà không cứu, anh xuất thân bác sĩ, lương y như từ mẫu, cho dù không muốn nhìn người phụ nữ này cũng không thể bỏ mặc thấy chết mà không cứu.
Cô vui mừng nằm lên giường “Thiếu chủ, anh xem, em thật sự rất khó chịu!”
Cung Trạch Vũ đeo gang tay tiêu độc vào “Tôi kiểm tra cho cô, có thể sẽ có chút khó chịu, cô ráng chịu!” Anh lấy ra thiết bị mở rộng tử cung đặt vào người cô.
Cô động đậy người mình “Em khó chịu quá, anh có nhìn thấy không?”
“Không có, tôi nhìn thấy rất bình thường.” Cung Trạch Vũ lấy thiết bị ra.
Cô đột nhiên đâm sầm vào người anh “Thiếu chủ, anh thật sự không nhìn ra sao? Em vô cùng trống rỗng, em vô cùng cô đơn!” Cô cố ý cọ sát vào người anh, môi hôn lên môi anh.
Cung Trạch Vũ tránh bờ môi của cô, sắc mặt ngượng ngùng tái mét “Tôi có người thương rồi, tôi sẽ nói với ba tôi, thả cho các cô đi”. Nhưng người phụ nữ đó như rắn quấn lấy người anh, cô không tin người đàn ông bình thường sẽ từ chối cô.
“Thiếu chủ, anh biết tại sao phụ nữ chúng em ở đây các một thời gian lại ít đi vài người không?” Giọng nói nhẹ nhàng của cô đập vào vành tai Cung Trạch Vũ.
“Tại sao?”Cung Trạch Vũ không để ý cho qua câu hỏi này.
“Những người phụ nữ không thể nói chuyện với anh, lại không thể thu hút được sự chú ý của anh, đều sẽ bị chủ nhân loại bỏ, còn về việc bọn họ đi đâu, không ai biết, thiếu chủ. Em không muốn là người tiếp theo, đừng không để ý đến em” Đầu cô tựa vào vai anh. Cơ thể mềm mại, hơi thở nồng ấm, tràn ngập hơi thở của Cung Trạch Vũ, anh cũng là người đàn ông bình thường.
“Việc này tôi sẽ giải quyết, sẽ không để cô xảy ra chuyện gì.” Anh nói.
Người phụ nữ đó đột nhiên ghé đầu vào cổ anh, hôn lên cổ anh, tốc độ rất nhanh, khiến Cung Trạch Vũ không kịp phản ứng. Một quả dâu tây được trồng trên cổ Cung Trạch Vũ. Cung Trạch Vũ đẩy cô ra trong tiềm thức, nhưng tay anh lại bị cô cho trượt lên làn da mượt mà của cô, một dòng điện chạy qua lòng bàn tay anh.
“Đừng, tôi nói rồi tôi có người tôi yêu thương rồi, sức khỏe cô rất tốt, không có chỗ nào bất thường, cô có thể đi rồi.”
“Vâng, em ra ngoài trước, để chị em khác vào” Cô nói.
“Không cần nữa, nói với bọn họ, hôm nay tôi mệt rồi không khám bệnh nữa, mai sẽ tìm bác sĩ cho họ” Cung Trạch Vũ vội vàng nói. Trên trán anh từng đám chim bay vòng quanh, nếu như mỗi người phụ nữ đều như này, để anh kiểm tra trên kiểm tra dưới, anh thật sự không khống chế nổi.
“Em đi nói với họ, Phải rồi, thiếu chủ, em là Như Yên. Anh có thể tìm em bất cứ lúc nào” Như Yên vừa nói vừa mặc quần áo vào và bước ra khỏi phòng. Rõ ràng lời cô mang ra ngoài, làm tất cả chị em đều than khóc, họ không có cơ hộ gặp riêng Cung Trạch Vũ.
-
Diệp Phi đi theo bóng dáng lướt qua đó, cứ thế đi đến hoa viên lớn sau trang viên. Trong hoa viên trồng các loại thực vật, còn có cây ăn quả nhiệt đới, chỉ cần không cẩn liền có thể bị quả đập vào. Nhưng, bóng dáng người đó đâu?
Cô mất dấu người đàn ông đó bên cạnh mấy cây chuối.
Tiếng thở hổn hển đập vào vành tai cô, cô cau mày, tìm kiếm âm thanh, đi đến khu rừng tươi tốt sau cây chuối. Bóng dáng người đàn ông quay lưng lại với cô, người phụ nữ ở giữa cô và cây. Cô lại đứng trước mặt họ, có thể nhìn ra biểu cảm khó chịu của người phụ nữ, và cả âm thanh phát ra.
Ngất! Diệp Phi vội vàng lùi lại phía sau. Nhưng, không chờ cô chạy đi, người phụ nữ liền phát ra tiếng kêu chói ta, như bị giẫm lên đuôi mèo.
“Á! Có người! Có người!” Người phụ nữ đó hét toáng lên.
Diệp Phi vội vàng quay người quay lưng lại với hai người họ “Xin lỗi, tôi đi nhầm đường, hai người tiếp tục, tiếp tục đi!” Ngất mất! Rõ ràng là tò mò hại chết người, bắt được Chúa tể bóng đêm hẹn riêng phụ nữ, cô thực sự điên mất. Cái lão gìa càng già càng dẻo dai này, như này còn chê gái trong nhà ít sao? Lại chạy đến hoa viên chơi kiểu hoang dã! Trong lòng cô đang mắng chửi Chúa tể bóng đêm đủ kiểu.
Giọng nói người đàn ông vang lên sau lưng cô “Đứng lại! Ai cho cô đi!”
Diệp Phi dừng bước, cô không đi nhẽ nào tiếp tục xem trận chiến?
“Cháu còn có việc, cháu đi trước!” Cô vôi vàng nói. Sau lưng cô vang lên tiếng bước chân một nam một nữ
“Cô về trước đi” Chúa tể bóng đêm nói.
“Vâng, cháu đi trước!” Diệp Phi nhấc bước lên và đi.
“Tôi cho cô ta đi, không cho cô đi!” Chúa tể bóng đêm nói.
Diệp Phi nhìn người phụ nữ đi qua mình, cay đắng cắn vào môi, chúa tể bóng đêm trước giờ nhìn cô không thuận mắt, chỉ sợ lần này sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Cô cẩn thận từng tí một quay đầu lại “Chú, chú gọi cháu?”
“Cô đến đây làm gì?” Chúa tể bóng đêm chất vấn.
“Cháu nhìn thấy một người đi qua, mới theo đến đây. Bóng dáng đó trông rất quen” Diệp Phi nói.
“Ai?” Chúa tể bóng đêm truy hỏi.
“Là một người bạn trước đây của cháu, cháu còn tưởng rằng cậu ấy làm bảo vệ ở chỗ chú. Chắc là cháu hoa mắt rồi.” Diệp Phi vội vàng nói.
“Hậu viện sẽ không có bảo vệ, những người phụ nữ ở đây là ta nuôi cho con trai ta. Diệp Phi, nếu cô không muốn lấy nó, thì đừng trì hoãn nó tìm phụ nữ! Gia đình ta nhất định phải có con nối dõi” Chúa tể bóng đêm nói.
“Cháu biết, cháu sẽ không trì hoãn việc tìm phụ nữ của anh ấy. Nếu như không còn việc gì khác, cháu xin phép về trước” Diệp Phi vội vàng nói.
“Nhưng bây giờ đến động vào, nó cũng không động vào những người phụ nữ đó, cô nói xem nó vì ai? Nếu như cô thật sự không muốn làm lỡ dở nó, thì dùng hành động cho ta xem, để nó động phòng với phụ nữ” Chúa tể bóng đêm nghiêm nghị răn dạy.
“Dạ? Cháu nói gì học trưởng cũng không nghe cháu đâu” Diệp Phi không còn gì để nói, lẽ nào cô nói Cung Trạch Vũ đi chơi gái, Cung Trạch Vũ sẽ đi sao?
“Cô nói nó không nghe, cô không biết giúp nó sao? Ta biết cô cần bản đồ để đổi lấy Thiên Thiên, ta còn biết rất nhiều chuyện của cô, bao gồm chân tướng ba mẹ cô bị tai nạn xe, cô không muốn biết sao?” Chúa tể bóng đêm nói.
Diệp Phi sững sờ “Ba mẹ cháu bị tai nạn xem là do cô cháu hại, việc này cô cháu đã thừa nhận rồi.
“Haha, chỉ dựa vào cô ta? Cháu đề cao cô ta rồi, đồ ngu ngốc đó chẳng qua là gặp phải người khác vừa may động thủ thôi, cô ta nghĩ rằng do cô ta làm” Chúa tể bóng đêm nói.
“Thế rốt cuộc chân tướng như thế nào? Còn nữa, chú làm sao biết chuyện của Thiên Thiên?” Diệp Phi truy hỏi.
“Câu hỏi của cháu, ta đều có thể trả lời cho cháu, Những thứ ta biết nhiều hơn so với tưởng tượng của cháu, bao gồm cháu sinh được hai đứa, kết quả chết yểu một đứa. Nhưng, việc cháu muốn biết, phải dùng người phụ nữ mang thai với con trai ta để đổi. Chỉ cần con trai ta từ bỏ cháu, tìm người phụ nữ khác, ta sẽ nói cho cháu chân tướng” Chúa tể bóng đêm nói.
Diệp Phi tự cắn vào môi mình, cả đời này chưa làm việc gì trái với lương tâm, thật sự phải hại học trưởng đi chơi gái một lần sao?
“Cháu, cháu thử xem” Cô nói ngập ngừng.
“Không phải thử, mà phải làm được!” Chúa tể bóng đêm vẫy tay ra ám hiệu Diệp Phi có thể đi.
Trên trán Diệp Phi một đám chim nhỏ bay qua, cô phải làm sao để Cung Trạch Vũ động đến đám phụ nữ đó.
Bóng dáng một người đàn ông từ sau thác nước bước ra.
Chúa tể bóng đêm khiển trách “Cậu quá bất cẩn, cô ta quá quen thuộc với cậu, nhìn thấy bóng dáng cậu là nhận ra cậu luôn, chỉ sợ cô ta đến bây giờ vẫn chưa cam lòng phải điều tra cậu là ai.”