45298
Mộ Dã đưa tay lên gãi đầu mình, kết quả đụng phải băng vải quấn, toét miệng kêu đau.
“Thật là đau! Phi Phi, con không chê cô già, con chỉ thích loại phụ nữ thành thục như cô.”
Diệp Phi xoa đầu cậu bé: “Cô biết, cô mới không coi lời cha con nói là thật đâu. Cô cũng thích con. Trên đầu con mới được phẫu thuật, vết thương còn chưa lành, cô thổi thổi cho con nhé.”
Cô vừa nói vừa thổi phù phù nhẹ nhàng lên vết thương của đứa trẻ.
Con ngươi Mộ Thương Nam xoay chuyển, nếu như không phải là Mộ Dã vừa mới tỉnh, anh thực sự muốn đánh cái mông nhỏ của nó. Thằng bé vừa tỉnh liền muốn dụ dỗ người phụ nữ của anh!
“Nói nhanh một chút, đêm hôm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Là ai đánh ngất con? Thật đần, phí công học võ rồi, thiếu chút nữa để cho người ta đánh chết!” Anh lạnh giọng nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức đến đỏ lên: “Ai đần, con là không phòng bị. Có người hãm hại con!”
“Rốt cục là chuyện gì xảy ra?” Diệp Phi hỏi.
“Đêm hôm đó, con ngủ chung với Bắc Minh Ý. Sau đó nghe bên ngoài có tiếng ồn ào liền mở cửa nhìn một cái, thấy Tiểu Phi Phi và Thiên Tịnh gây gổ trên hành lang lầu hai, bà nội cũng ở đó. Con liền trở về phòng mặc quần áo định giúp Tiểu Phi Phi. Ai biết con còn chưa mặc được quần áo liền nghe thấy tiếng đánh nhau nặng nề. Con sợ Thiên Tịnh và bà nội đánh Diệp Phi nên chạy ra ngoài. Lúc con đi ra nhìn thấy Tiểu Phi Phi nằm trên hành lang lầu hai mà lầu một còn có một Diệp Phi nữa. Cô ta đánh cả Thiên Tịnh và bà nội, nhìn thấy con liền đánh con!” Mộ Dã nói.
“Nói như vậy, chính là có người giả trang Diệp Phi? Nhưng là trong camera giám sát chạy liên tục không ngắt đoạn.” Mộ Thương Nam hỏi.
Điểm này anh nghĩ mãi không rõ. Video không qua cắt sửa. Nếu theo lời Mộ Dã, những người đó phải làm thế nào để tráo Diệp Phi trong khi camera vẫn đang quay?
“Cái này con sẽ nghiên cứu sau, dù sao con thấy chính là vậy.” Mộ Dã nói.
“Con dưỡng thương trước đi, đừng gây phiền phức cho cha.” Mộ Thương Nam nói với con trai mình. Anh đương nhiên tin tưởng lời cậu bé, đến mức camera tại sao lại như vậy, anh cũng không muốn điều tra nữa.
“Ai tìm cha gây phiền toái? Vẫn là cha không để con tĩnh tâm!” Mộ Dã sang sảng.
“Người đánh con là ai con có thấy rõ không?” Diệp Phi hỏi.
Chắc chắn là người kia cũng là người bỏ thuốc không cho Mộ Dã tỉnh lại.
“Con không biết. Cô ta mang mặt nạ hóa trang thành dáng vẻ của cô. Nếu như không phải con nhìn thấy cô nằm ở hành lang lầu hai, con cũng cho rằng người kia là cô đó. Bọn họ giống như có thật nhiều người. Lúc con bị đánh ngất, con còn nghe thấy có mấy người đi tới xem vết thương của chúng ta. Con bị đánh quá mạnh, không thể khống chế thân thể mình, nhưng vẫn còn có ý thức. Con nghe bọn họ nói chuyện với Thiên Tịnh. Nói cái gì mà để cho cô ta uống thuốc rồi ngủ một lúc. Bọn họ chắc chắn là cùng một phe với Thiên Tịnh. Lúc con té xuống đất còn nhìn thấy Thiên Tịnh vốn đang té ngã lại đứng dậy. Các người đem Thiên Tịnh bắt tới đây, con muốn thẩm vấn cô ta!” Mộ Dã nói.
Đây là hình ảnh cuối cùng trong đầu cậu bé. Cậu té xuống đất, mà Thiên Tịnh cười từ dưới đất bò dậy, có thể thấy lúc nãy Diệp Phi giả đánh ngất Thiên Tịnh là giả.
“Thiên Tịnh điên rồi. Con không thẩm vấn được cô ta đâu. Nhưng là muốn biết chân tướng, vẫn phải thẩm vấn Thiên Tịnh. Tình hình của cô ta bây giờ như thế nào?” Diệp Phi nói.
“Cô ta vẫn điên điên khùng khùng. Uống thuốc có thể hóa giải một chút triệu chứng, nhưng cô ta không chịu nói đồng bọn là ai.” Mộ Thương Nam nói.
“Khống nói thì hành hình đi! Nói cho cùng, vẫn là cha không có bản lĩnh. Con có biện pháp để cho cô ta khai! Cha, cha để con đi tra hỏi Thiên Tịnh.” Mộ Dã nói.
Mộ Thương Nam tức giận nhìn con trai, lại bị chính con trai mình khinh bỉ nhìn.
“Con dưỡng thương cho khỏe đi đã. Chờ khỏe rồi nói sau. Bên Thiên Tịnh cha sẽ đi thẩm vấn.” Nói gì anh cũng phải moi ra khẩu cung của Thiên Tịnh, không thể để con trai khinh bỉ mình.
“Cô cũng đồng ý chuyện con nên dưỡng thương.” Diệp Phi đau lòng sờ đầu đứa bé. Bây giờ có thể chứng minh cô trong sạch được rồi. Còn về chuyện bắt kẻ gian hãm hại sau màn có thể từ từ, không có gì quan trọng hơn để Mộ Dã hồi phục cả.
“Con rất khỏe! Không cần dưỡng thương.” Mộ Dã đưa tay muốn chống người ngồi dậy, trong nháy mắt liền đau toét miệng.
“Đừng động! Con nằm nhiều ngày rồi, bắp thịt trên người cũng cứng lại, muốn khống chế thân thể còn cần phục hồi chức năng.” Diệp Phi nói.
Mặc dù cô xoa bóp cho Mộ Dã mỗi ngày, nhưng vẫn không giống với người bình thường vận động, hơn nữa, thần kinh của Mộ Dã muốn khôi phục cũng cần thời gian.
“Tôi đi thẩm vấn Thiên Tinh, các ngươi ở đây chờ tin.” Mộ Thương Nam nói.
“Cha, cha nói xem con vất vả lắm mới tỉnh lại được, có phải nên thưởng không? Tỷ như khoai tây chiên, thịt bò khô, ô mai, chocolate, kẹo, kem ly, còn có bánh waffles vân vân! Đúng rồi, còn có sữa hoa quả, con phải có nước dừa yến mạch nữa! Pizza cũng không thể thiếu, với cả mỳ Ý nghìn lớp nữa!” Mộ Dã báo đồ ăn như đã học thuộc lòng.
Mộ Thương Nam tối sầm mặt: “Chỉ biết ăn thôi! Cha lúc nào thì sinh một thằng con trai chuyên ăn hàng rồi? Một chút cũng không giống cha! Mới vừa ngủ mấy ngày, giảm được chút thịt, giữ vóc người thật tốt.”
“Trời! Con nuôi thịt cũng không dễ dàng, gầy xấu lắm! Con muốn mập trở lại!” Mộ Dã không phục nói.
Mộ Thương Nam không để ý tới Mộ Dã đang kháng nghị sau lưng mà sải bước đi ra cửa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dã tức giận: “Cha, con chúc cha cả đời ế vợ! Không có người làm ấm giường!”
Mộ Thương Nam co rút cả cơ mặt, tiểu tử này thật ác độc.
Nhưng mà, thời gian qua không bao lâu, Nhiếp Hạo liền mang theo người đưa đến một rương đồ ăn vặt tới.
“Tiểu thiếu gia, những thứ này là quà vặt tổng giám đốc bảo tôi mua cho cậu.”
Mộ Dã nhìn một chút: “Nhiều vậy nha! Ha ha, thế này còn tạm được! Tiểu Phi Phi, nhanh đưa con chocolate!”
“Không được, con không thể ăn chocolate. Mới vừa tỉnh, dạ dày còn chưa khôi phục, chỉ có thể ăn cháo thôi!” Sở Nhiễm đi vào phòng bệnh.
Cô ta không khách khí nhìn về Diệp Phi: “Mộ Dã bây giờ đã tỉnh, mới vừa rồi cô cũng nghe đấy. Mộ Thương Nam nói, chờ Mộ Dã tỉnh sẽ để cho tôi thăm nó.”
Sắc mặt Diệp Phi trầm xuống, tựa hồ không tìm được lý do ngăn cản Sở Nhiễm nữa rồi.
“Mộ Dã thân thể còn yếu, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.” Lý do duy nhất của cô chỉ có thể thế này mà thôi.
“Tôi càng biết Mộ Dã cần gì hơn cô. Mộ Dã, cô mang cháo cho con này, cô bón con ăn nhé!” Sở Nhiễm ngồi bên người Mộ Dã, cầm cặp lồng giữ ấm tới, dùng cái muỗng bón cháo cho Mộ Dã.
Đáy lòng Diệp Phi như rơi xuống vực sâu. Cho dù cô có muốn hay không, Sở Nhiễm vẫn là mẹ ruột của Mộ Dã.
Bỗng nhiên, trong hành lang truyền tới tiếng đánh nhau, cô kinh ngạc mở cửa phòng, nhìn xem bên ngoài xảy ra chuyện gì…