45297
Ánh mắt Diệp Phi kinh ngạc nhìn bóng dáng người đàn ông bước tới, trong lòng rối loạn, đến thật đúng lúc ha!
Lần này Mộ Thương Nam nên đau lòng cho Sở Nhiễm chứ?
“Thương Nam! Anh tới, tôi muốn thăm Mộ Dã một chút, anh biết tôi không yên tâm thằng bé!” Tay Sở Nhiễm che đầu mình nói.
Mộ Thương Nam đưa tay đỡ Sở Nhiễm đang té trên đất: “Có chuyện như vậy?”
“Là tôi đẩy ngã cô ta. Tôi không muốn để cô ta tới gần Mộ Dã. Ban đầu anh đã đồng ý với tôi, sẽ không để cho bất kỳ người nào lại gần thằng bé. Nếu như anh nuốt lời thì để tôi đi, tôi sẽ không đến thăm Mộ Dã, rời xa nơi này, xuất ngoại cùng Cung Trạch Vũ. Như vậy anh sẽ yên tâm, không phải tôi hại Mộ Dã, thằng bé có xảy ra chuyện gì, ai làm hại thằng bé, anh nên biết.” Diệp Phi dõng dạc nói, dù sao Sở Nhiễm cũng sẽ nói là cô đẩy ngã cô ta, cô không sợ nói cho Mộ Thương Nam.
“Tôi làm sao có thể hại Mộ Dã? Thương Nam, anh biết, trên thế giới này tôi là người duy nhất sẽ không bao giờ hãm hại Mộ Dã!” Sở Nhiễm liền vội vàng nói.
Mộ Thương Nam mím chặt môi thành một đường thẳng, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn vào Diệp Phi: “Muốn đi cùng Cung Trạch Vũ? Em cảm thấy em có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay tôi sao?”
“Tôi không muốn trốn, anh nuốt lời thì đừng trách tôi không tuân thủ ước định.” Ánh mắt Diệp Phi nguội lạnh nhìn thẳng vào khuôn mặt Mộ Thương Nam.
Câu nói của Sở Nhiễm đâm thẳng vào lòng cô. Sở Nhiễm là người duy nhất trên thế giới này sẽ không hại Mộ Dã, ám chỉ gì đây?
Cô là mẹ, cô hiểu được ám chỉ như vậy. Trừ phi Sở Nhiễm là mẹ ruột của Mộ Dã, biết như vậy, càng khiến sự chán ghét đẩy lên đỉnh điểm.
Mộ Thương Nam rốt cuộc có bao nhiêu đàn bà, cái người nói anh ta chỉ có một người phụ nữ ở đâu rồi?
Nghĩ đến liền thấy buồn cười, sao lúc ấy cô lại tin nhỉ?
Kết quả đàn bà của hắn không chỉ có Thiên Tịnh, mà còn có Sở Nhiễm.
“Ai nói là tôi nuốt lời? Lời tôi nói, tôi sẽ không nuốt lời. Em chăm sóc Mộ Dã, nếu thằng bé có chuyện gì, em đền mạng!” Mộ Thương Nam trầm giọng nói.
Trái tim anh đều bị Diệp Phi giày xéo. Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ Cung Trạch Vũ. Chỉ nghĩ đến cô muốn cao chạy xa bay cùng Cung Trạch Vũ, rời bỏ anh, anh lại hận đến siết chặt quả đấm.
Lòng dạ Sở Nhiễm ác độc co quắp, người đàn ông này chưa từng nhìn lấy cô ta một cái!
“Thương Nam, nhưng tôi muốn thăm thằng bé! Anh không thể không cho tôi thăm thằng bé được!” Mắt của cô ta ngân ngấn nước, lại không lăn xuống. Cô ta rất rõ cá tính của Mộ Thương Nam, anh ghét nhất là đàn bà khóc lóc sướt mướt.
Mộ Thương Nam cuối cùng cũng nhìn về phía Sở Nhiễm: “Cô có tới thăm Mộ Dã lúc này thì thằng bé cũng không biết. Để Diệp Phi chăm sóc cho Mộ Dã đi. Đợi thằng bé khỏe lại thì cô đến thăm.”
Biểu tình của Sở Nhiễm đông cứng trên khuôn mặt. Không nghĩ tới cố gắng mãi thế lại được kết quả như vậy. Mộ Thương Nam hẳn là đã thấy báo cáo giám định DNA!
Một lát, cô ta mới nói: “Được, nghe lời anh, tôi chờ Mộ Dã khỏe lại.”
“Nếu như vậy, cô có thể đi ra ngoài đi? Mộ Dã cần yên tĩnh.” Diệp Phi không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
Khuôn mặt Sở Nhiễm ẩn chứa tức giận: “Cô, Diệp Phi, chờ Mộ Dã tỉnh, nói ra chân tương, tôi xem cô giả vờ giả vịt thế nào!”
Cô ta quăng ra lời độc ác, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Diệp Phi đi theo đóng chặt cửa phòng, giống như muốn giữ vững tuyến phòng thủ sau cùng.
Nơi này chỉ có cô cùng Mộ Dã, sẽ không để bất kỳ ai tiến vào.
“Anh cũng có thể đi được rồi, nơi này không cần anh.” Cô lạnh giọng nói với Mộ Thương Nam.
Cánh tay Mộ Thương Nam kéo chặt cô lại trong ngực: “Em còn đang nhớ đến Cung Trạch Vũ sao? Quên hắn đi!”
Thanh âm lạnh lẽo của anh vang vọng từ trên đỉnh đầu.
Môi Diệp Phi nhếch lên cười nhạt: “Anh cho rằng anh là ai, dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi quên Cung Trạch Vũ? Buông tôi ra!”
Cô tức giận hét lên. Lúc biết Sở Nhiễm là mẹ ruột của Mộ Dã, cô cực kỳ chán ghét Mộ Thương Nam.
“Dựa vào việc tôi là người đàn ông của em. Cung Trạch Vũ có biết từ khi em quay về, chúng ta lăn lộn qua bao nhiêu lần không? Cho dù là năm năm trước, hay là năm năm sau, em mãi là người phụ nữ của tôi!” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi giáng một cái tát lên mặt Mộ Thương Nam: “Sao anh không nói mỗi lần đều là anh cường bạo tôi đi? Mộ Thương Nam, tôi không yêu anh, bất kể là năm năm trước hay năm năm sau! Tôi ở đây chỉ là vì Mộ Dã! Anh nghe hiểu tiếng người liền cút ra ngoài đi! Tôi không muốn gặp anh, cũng không muốn nhìn thấy Sở Nhiễm!”
“Chuyện của Sở Nhiễm tôi có thể giải thích. Thật ra thì tôi cũng không biết, tôi thật không biết. Em biết tôi uống rượu trắng sẽ bị mất trí nhớ gián đoạn. Ở nước ngoài bị nổ lần đó, tôi trọng thương, uống rượu trắng để làm thuốc tê, chuyện sau đó, tôi cũng không nhớ.” Mộ Thương Nam cố gắng giải thích.
Anh cảm giác được Diệp Phi tức giận vì chuyện này, bởi vì khi Sở Nhiễm nói cô ta là người duy nhất không hãm hại Mộ Dã, sắc mặt Diệp Phi thay đổi.
“Anh không phải giải thích với tôi, tôi không hứng thú với đời sống riêng tư của anh. Anh có cút hay không? Không cút tôi để cho người phụ nữ của anh hướng dẫn anh đi!” Diệp Phi sẵng giọng.
“Cô ta không phải người phụ nữ của tôi! Tôi cũng không muốn để cho cô ta trở thành người phụ nữ của tôi! Chỉ là Mộ Dã là con trai tôi mà thôi.” Mộ Thương Nam nói.
“Tại sao anh có thể khốn nạn như vậy được nhỉ? Rốt cuộc anh muốn bao nhiêu phụ nữ mới có thể hài lòng?” Diệp Phi đẩy Mộ Thương Nam ra.
Cô cho tới bây giờ sẽ không miễn cưỡng tình yêu không thuộc về mình. Mộ Thương Nam có thể không yêu cô, nhưng không nên tới trêu chọc cô khi anh ta có quan hệ với người khác.
Sắc mặt Mộ Thương Nam tái xanh: “Em rời đi năm năm, tôi còn không so đo em cùng Mộ Ly như thế nào!”
Diệp Phi chỉ cảm thấy buồn cười, cô cười nhẹ ra tiếng: “Tôi cùng người đàn ông khác như thế nào, đâu có liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà hỏi? Cút!”
Cô đá vào trên đùi Mộ Thương Nam. Năm năm qua, cô không có quan hệ cùng người đàn ông khác, còn sinh cho anh một đứa con gái. Anh còn nghi ngờ cô cái gì?
“Ồn ào quá!” Một âm thanh nho nhỏ vang lên từ sau lưng Diệp Phi.
Tay Diệp Phi vỗ lên lồng ngực cường tráng của Mộ Thương Nam: “Nghe thấy chưa, Mộ Dã nói anh ồn ào đó, anh còn không mau cút!”
Chớp mắt, con ngươi Diệp Phi trừng lớn, nhìn Mộ Thương Nam trước mặt.
Ánh mắt Mộ Thương Nam ngạc nhiên mừng rỡ.
Hai người chạy đến bên giường bệnh của Mộ Dã: “Mộ Dã!” Hai người đồng thanh hô.
Diệp Phi nhìn Mộ Dã mở mắt, nước mắt lăn xuống. Cô cuối cùng cũng đợi được Mộ Dã tỉnh lại.
“Con trai! Cha đến thăm con! Con sao rồi? Khó chịu ở đâu không?” Mộ Thương Nam kéo cánh tay nhỏ bé của Mộ Dã.
Mặc dù không có tình cảm gì với Sở Nhiễm, nhưng nhìn thấy Mộ Dã, lòng anh vẫn yêu thương đứa trẻ.
Chân mày nho nhỏ của Mộ Dã như hai con sâu: “Cha thừa dịp con ngủ quấy rầy bạn gái con. Con không muốn cha làm cha con đâu!”
“Được, chúng ta không nhận anh ta. Chờ con khỏe lại, cô mang con đi.” Diệp Phi liền vội vàng nói.
Mộ Thương Nam tối sầm mặt, trời má cái thằng nhóc này nghe thấy hết rồi.
“Diệp Phi vốn dĩ là bạn gái cha. Con còn nhỏ nên cha mới không nói cho con. Cô ấy già rồi, không thích hợp với con. Con nên tìm bạn gái tầm tuổi mình thôi.” Mộ Thương Nam không thể không nói rõ ràng quan hệ với con trai mình.
“Anh mới già ấy!” Diệp Phi trừng mắt nhìn Mộ Thương Nam rồi quay đầu nhìn về Mộ Dã: “Con có nhớ là ai đánh con không? Buổi tối hôm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?”