45250
Mộ Dã đứng ở trước người Diệp Phi, vung quả đấm nhỏ, nghênh chiến những tên bảo vệ kia.
Nhưng mà, cậu bé quá nhỏ, thân thể nho nhỏ bị một người bảo vệ túm lên.
“Buông tay! Có bản lãnh thì buông tôi ra, chúng ta đấu đơn!” Mộ Dã tức giận hét lên.
“A, cậu bé, đơn đấu cái gì đây! Tôi bắt cậu như tóm một con gà con vậy!” Bảo vệ cười lạnh.
Thân thể Mộ Dã hoàn toàn lủng lẳng trên không, ánh mắt cậu bé chuyển một cái, nhìn tên bảo vệ mặt mâm liền đá vào mặt người đàn ông đó: “Cho ông biết sự lợi hại của tôi nè!”
Bảo vệ không đề phòng, bị đứa bé ngang nhiên đá thẳng vào mặt, phản xạ có điều kiện buông tay.
Mộ Dã rớt xuống từ trên không, Diệp Phi ôm đứa trẻ, thừa dịp mấy người bảo vệ đang ngẩn ra, mang đứa trẻ chạy ra khỏi cửa.
“Bắt chúng! Bắt bọn chúng lại!” Bảo vệ chạy như bay đi bắt người.
Diệp Phi quay đầu nhìn bảo vệ đang đuổi tới, bước nhanh hơn, liền đụng phải một bức tường thịt.
Quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt Mộ Thương Nam.
“Chạy cái gì?” Mộ Thương Nam lạnh lẽo hỏi.
“Tổng giám đốc Mộ, ngài tới rồi! Đây là hai kẻ ăn quỵt trong tiệm của chúng ta, còn dùng thông tin chuyển khoản lừa chúng ta nữa.” Quản lý nhìn thấy Mộ Thương Nam, chạy tới nghênh đón.
“Ăn quỵt à?” Ánh mắt Mộ Thương Nam nhìn vào khuôn mặt Mộ Dã.
Mộ Dã bày ra bộ dáng vô tội: “Cái này cũng không trách con được, ai bảo người nào đó chuyển hết tiền trong tài khoản ngân hàng của con đi!”
Mấu chốt là, cậu rõ ràng lấy một cái thông báo chuyển khoản thành công, nhưng không nghĩ tới bọn họ sẽ tra cả tài khoản ngân hàng nữa.
Chẳng qua là thời gian quá gấp, nếu không có thể hack vào tài khoản ngân hàng của nhà hàng, sửa lại thông tin chuyển khoản.
“Cho nên, con làm giả thông báo để gạt người? Người đâu, đem cả hai người bọn họ mang đi!” Khuôn mặt Mộ Thương Nam đen lại, anh chính là không thích con trai làm hacker gì đó.
Quản lý kinh ngạc nhìn Mộ Thương Nam và Mộ Dã, vỗ gáy: “Ôi trời ơi, tổng giám đốc Mộ tha thứ cho tôi mù mắt rồi, chúng tôi không nhìn ra là công tử và phu nhân của ngài! Bữa cơm này coi như là tôi mời Mộ phu nhân và tiểu thiếu gia đi!”
Diệp Phi ngẩn ra: “Tôi không phải…”
“Im miệng! Mang đứa trẻ đi chạy loạn khắp nơi! Về nhà cho tôi!” Mộ Thương Nam cắt đứt lời Diệp Phi, để cho thủ hạ mang Diệp Phi cùng Mộ Dã về.
Nhưng mà anh cũng dặn dò thủ hạ của mình, thanh toán chi phí cho bữa ăn của Diệp Phi và Mộ Dã, thuận tiện hủy bỏ bữa xã giao buổi trưa.
Diệp Phi bị vệ sĩ của Mộ Thương Nam nhét vào trong xe, cô ôm Mộ Dã ngồi ở bên cạnh anh.
Vốn cho là người đàn ông này sẽ hung hắng mắng mỏ bọn họ, nhưng mà anh chẳng nói lấy một chữ.
Mắt thấy tài xế lái gần đến biệt thự của Mộ Thương Nam, cô không khỏi cảm thấy nguy hiểm.
“Kia cái gì, cũng đến nhà Mộ Dã rồi, tôi đi trước. Không cần tiễn tôi.” Cô nhìn xe hơi dừng lại, xuống xe liền buông Mộ Dã trong ngực ra, xoay người rời đi.
Nhưng mà lại bị mấy người vệ sĩ ngăn chặn.
“Mộ Dã đi lên nhà, tự kiểm điểm! Không thấy ra mình sai ở đâu thì không được ăn cơm!” Mộ Thương Nam phân phó nói.
“Hứ, con không sai!” Mộ Dã hung hăng nói, hiên nganh đi vào trong biệt thự của Mộ Thương Nam. Bị nhốt trong phòng tối có là gì đâu, tưởng cậu sợ chắc?
Thân hình Mộ Thương Nam từng bước tiến gần đến Diệp Phi: “Em mang con trai tôi đi ăn quỵt, làm mất thể diện nhà họ Mộ. Nợ nần này chúng ta phải tính thế nào đây?”
“Có gì ghê gớm, tôi trả tiền lại cho anh.” Diệp Phi nói. Nếu như không phải là những người đó đánh người, cô đã sớm thanh toán tiền. Chẳng qua là nhìn Mộ Dã bị đánh, cô mới ôm Mộ Dã bỏ chạy.
“Trả? Danh dự của tôi, cô trả thế nào? Phu nhân và con trai Mộ Thương Nam ăn cơm không trả tiền đấy?” Mộ Thương nam bắt lấy cánh tay cô, kéo cô đi vào biệt thự.
Người phụ nữ này đã đến cửa biệt thự của anh rồi mà còn muốn rời đi sao?
Nghĩ đến quản lý nhà hàng đó nói Diệp Phi là phu nhân của anh, anh bỗng có rung động mà để cho thủ hạ thưởng cho tên đó một trăm ngàn tệ.
Diệp Phi bị người đàn ông lôi vào trong phòng ngủ, thế nào cũng cảm thấy có gì đó sai sai: “Anh buông tay! Tôi lúc đó muốn nói là tôi không phải vợ anh, là anh chặn lời không cho tôi nói!”
“Nói em không phải vợ tôi, vậy em muốn giải thích quan hệ với con trai tôi như thế nào? Nói em là bạn gái nó, hay tôi là bố chồng của em?” Mộ Thương Nam tức giận xé cổ áo mình.
Trong lòng Diệp Phi lo lắng: “Tôi không phải ý đó!”
“Thế là ý gì?” Mộ Thương Nam cởi áo sơ mi, tiện tay ném xuống đất.
Ngón tay anh nắm chặt cằm của cô: “Nghe nói trước kia em nghĩ hết biện pháp khích bác tôi cùng Thiên tịnh, muốn lên chức vị, rồi còn cướp Cung Trạch Vũ của Mộ Lạc Lạc? Năm đó em dụ dỗ tôi thế nào? Nói rõ ràng cho tôi!”
Diệp Phi mím chặt môi: “Anh suy nghĩ nhiều rồi. Năm đó Cung Trạch Vũ theo đuổi tôi, tôi yêu đương với anh ấy. Nhưng là, anh, Mộ Thương Nam, trời má! Mắt tôi mù dở à? Tôi mà phải dụ dỗ anh không thả, phá anh cùng Thiên Tịnh á? Các ngươi tuyên bố ngày cưới, tôi còn chúc phúc các người, chúc các người cặp đôi chó má này hạnh phúc mãi mãi đấy!”
Khuôn mặt Mộ Thương Nam đen kịt: “Em mắng ai là chó?”
“Mắng anh đó, có gì sai sao? Cái loại anh một tay bắt bao nhiêu con cá này, mắng anh là còn sỉ nhục con chó đấy.” Diệp Phi không khách khí nói.
Con ngươi Mộ Thương Nam nheo lại thành một đường hẹp dài, tức giận dùng sức trên ngón tay, hận không thẻ xé miệng nhỏ của người phụ nữ này ra!
“Tức giận như vậy? Chẳng lẽ tôi một tay bắt mấy con cá, trong đó có em?”
Diệp Phi nghẹn họng, há hốc mồm không nói được gì.
“Tôi không có ý này!”
“Không phải, thì là cái gì?” Cánh tay Mộ Thương Nam giam cầm ở eo cô, đầu cúi thấp, môi dường như chạm phải môi cô.
Cánh tay Diệp Phi chặn lại trên ngực anh: “Tôi đối với loại đàn ông như anh không có hứng thú, anh suy nghĩ nhiều quá!”
“Em có hứng thú hay không, thử một chút là biết thôi.” Tay Mộ Thương Nam bất chợt trượt vào trong làn váy cô.
“Khốn kiếp! Anh đừng đụng vào tôi! Không được chạm vào tôi!” Diệp Phi tức giận hô lên.
“Miệng em đang nói dối, em hiện đang điên cuồng muốn tôi.” Thanh âm Mộ Thương Nam dội lại từ trên đỉnh đầu cô.
Một cái xoay người, anh ôm cô ngã nhào trên giường lớn.
Tay Diệp Phi đánh vào đầu vai người đàn ông: “Mộ Thương Nam! Bây giờ anh cường bạo tôi! Nói cái gì mà tôi dụ dỗ anh không thả, chính anh tin sao? Tôi nói cho anh biết, năm đó là anh quấn lấy tôi không thả!”
“Nói cho tôi chuyện quá khứ của tôi! Em biết tôi mất trí nhớ, tôi hy vọng có thể nhớ lại được. Năm năm trước tôi bị thương rất nặng, Sở Nhiễm mất hai tháng mới đem tôi từ cõi chết trở về. Chuyện của năm năm trước, tôi chỉ nhớ được thời điểm trời mưa như thác đổ, tôi ngã quỵ xuống đất, sau lưng bị nổ đầy xương trắng, đất đầy máu. Tôi muốn biết, tôi quỳ trước ai? Chẳng ai nói với tôi cả, em có biết hay không? Nói cho tôi, tôi có thể cân nhắc bỏ qua cho em!” Mộ Thương Nam trầm giọng hỏi người phụ nữ dưới người.
Trái tim Diệp Phi đập mạnh, loạn nhịp…