4523
Mộ Thương Nam trầm mặt, sau đó ra lệnh cho tài xế tìm một hiệu thuốc rồi dừng xe lại.
Trong thời gian thân phận khác của anh không thể để lộ ra được, dù cho là vì sự an toàn của Diệp Phi cũng như người thân của anh, thì chuyện này vẫn là bí mật anh không thể nói ra.
Hơn nữa, cô gái này vẫn còn quá nhỏ, mới có mười tám tuổi, anh không thể để đứa bé trở thành gánh nặng của cô.
Nghĩ đến chuyện hai người có thể có một đứa con, bỗng nhiên đáy lòng anh dường như bị ai nắn mềm lại.
Khi chiếc xe dừng lại, Diệp Phi liền xuống xe chạy thẳng đến hiệu thuốc.
Mộ Thương Nam đuổi theo cô, cũng bước vào hiệu thuốc.
“Xin hỏi quý khách muốn mua thuốc gì ạ?” Người bán hàng đứng trong quầy thuốc hỏi.
“Tôi muốn mua… thuốc… muốn mua…” Diệp Phi gần như nghiến nát câu chữ rồi vẫn không thể ép buộc bản thân mình nói ra chuyện muốn mua thuốc tránh thai.
Mộ Thương Nam nhìn cô gái sắp bứt rứt đến hỏng người, đè thấp thanh âm: “Nếu em không muốn mua thì chúng ta đi thôi.”
Chẳng biết rung động đến từ đâu, trong giây phút ngắn ngủi ấy, anh bỗng chẳng muốn cô uống thuốc tránh thai nữa.
“Không được, tôi phải mua. Tôi không thể sinh con cho hắn ta được.” Diệp Phi vội vàng, quay đầu nói với người bán thuốc: “Tôi muốn mua thuốc tránh thai 24 giờ sau khi quan hệ.”
Trái tim Mộ Thương Nam đập mạnh. Cô ấy nói thật rõ ràng, rằng cô chẳng hề muốn sinh con cho anh.
Sự lạnh lẽo nhạt nhòa bỗng tràn về trái tim anh.
Người bán thuốc chẳng màng đến sự bối rối đến mức muốn đập đầu vào gối của Diệp Phi, thành thục lấy mấy loại thuốc từ trong quầy ra.
“Những loại này đều là thuốc tránh thai 24 giờ, có thuốc nội và thuốc ngoại. Thuốc ngoại thì ít tác dụng phụ hơn chút, nhưng giá hơi đắt, dù sao thì tiền nào của nấy mà.” Người bán thuốc chào hàng, chỉ cần nhìn khuôn mặt đỏ bừng kia là biết ngay lần đầu tiên đi mua thuốc tránh thai rồi, cơ hội tốt để kiếm hời đây!
Thực ra thì thuốc nào mà chẳng giống nhau, cứ là thuốc tránh thai thì đều tổn thương đến sức khỏe của người phụ nữ cả!
“Bao nhiêu tiền?” Diệp Phi hỏi.
“Thuốc nội 24 tệ, thuốc ngoại 40 tệ. Cô muốn mua loại nào?” Người bán thuốc tiếp tục hỏi.
“Thuốc nội.” Diệp Phi đáp. Cô chỉ còn 100 tệ, vẫn còn phải chờ đến lúc Mộ Thương Nam phát lương cho cô nữa.
Cô thọc tay vào túi, khuôn mặt nhỏ bối rối trắng bệch.
Diệp Phi quay sang phía người đàn ông bên cạnh: “Tôi rơi mất ví tiền rồi, anh có thể cho tôi vay 24 tệ được không? Đợi khi có lương tôi sẽ trả lại anh.”
Có lẽ lúc nãy đánh rơi tại nhà của Vương Kim Tài rồi.
Gương mặt Mộ Thương Nam xoắn xuýt lại, vay tiền anh, tránh mang thai con của anh.
“Em không muốn sinh con thật à? Thực ra thì tôi có thể chăm sóc em. Lấy điều kiện gia đình tôi mà nuôi dưỡng một đứa trẻ cũng không thành vấn đề.”
Đừng nói là một đứa, nuôi đến cả trăm đứa thì tài sản của anh vẫn không hao hết được.
Diệp Phi khổ sở cắn môi. Cô lấy tư cách gì mà đòi anh nuôi dưỡng đứa con của cô chứ?
Cô đã nợ anh quá nhiều rồi: “Tôi không thể sinh nó ra, tôi còn muốn học đại học, còn muốn trở thành bác sĩ.”
Cô nhẹ giọng nói. Đây chính là ước mơ của cô. Cô thi đỗ Học viện Y học, sắp được lên học đại học rồi, sau này còn trở thành bác sĩ. Làm sao cô có thể có con vào lúc này được?
Mộ Thương Nam đặt một trăm tệ lên quầy thuốc: “Lấy thuốc ngoại tốt nhất.”
“Quý khách muốn loại thuốc tốt nhất sao? Loại này tốt nhất đây, nhập khẩu từ Pháp về, năm mươi tệ.” Người bán thuốc nói.
Mộ Thương Nam cầm lấy hộp thuốc trong tay, cảm thấy nó thật nặng nề: “Lấy cái này đi.”
“Quý khách có muốn mua thêm nước uống không? Chúng tôi có nước khoáng nhập khẩu giá đặc biệt hôm nay chỉ năm mươi tệ một chai thôi.” Người bán thuốc tiếp tục chào hàng.
“Lấy một chai đi.” Mộ Thương Nam không do dự lấy tất.
Diệp Phi choáng váng nhìn chai nước khoáng, một chai nước bé tẹo mà đắt kinh khủng. Cuộc sống nhà giàu cô đúng là không thể hiểu nổi. Không phải đều là nước thôi sao?
Thật ra thì cô về nhà uống cũng được mà!
Mộ Thương Nam đem thuốc đặt vào tay cô, mở nắp chai nước khoáng: “Không muốn sinh con thì uống đi.”
Diệp Phi gật đầu, xé bao thuốc, lấy viên thuốc màu hồng nhỏ bé, cầm chai nước khoáng uống thuốc.
Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô, sự ấm áp ấy khiến cô cứ muốn nắm lấy tay anh mãi như thế.
“Đói chưa? Chúng ta đi ăn chút gì đó.” Mộ Thương Nam nắm tay cô dắt ra khỏi hiệu thuốc.
Diệp Phi thực sự chẳng có khẩu vị ăn uống gì lúc này: “Thôi đi, tôi về nhà xem còn chút cơm nguội ăn một chút là được rồi.”
“Em vừa uống thuốc, cần phải bồi bổ tử tế.” Mộ Thương Nam kéo cô ngồi lên xe hơi, dặn dò tài xế đến một nhà hàng Hào Đình.
Hào Đình là nhà hàng nổi tiếng nhất nước. Nơi này cao cấp đến mức kể cả bạn có tiền cũng chưa chắc đã có thể tới đây ăn được.
Hoàn toàn là kiểu hệ thống hội viên, chỉ có những người mỗi năm đóng mấy triệu tệ tiền phí thì mới có đủ tư cách bước chân vào nhà hàng này. Tuy nhiên, mỗi hội viên đều có một phòng sang trọng dành cho riêng mình, vĩnh viễn có thể sử dụng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Phi được bước chân vào một nơi sang trọng phồn hoa như thế này. Mỗi một chiếc bàn ăn đều được phân cách riêng biệt thành từng khu vực khác nhau. Nơi dành cho hai người họ là một nơi có hoa cỏ cây cối thấp thoáng, đẹp như trong vườn hoa vậy.
Mộ Thương Nam gọi một vài món ăn, lại gọi thêm một món canh giúp bồi bổ thân thể phụ nữ.
“Canh này rất bổ cho phụ nữ, em nên uống nhiều một chút.”
Diệp Phi mím đôi môi cứng nhắc. Cô chỉ uống thuốc thôi mà, có phải là sảy thai đâu mà cần bồi bổ?
“Tôi vẫn khỏe, không cần bồi bổ đâu. Cùng nhau uống đi.”
“Không phải đã nói là loại thuốc này có tác dụng phụ đối với thân thể sao? Đương nhiên là cần phải bồi bổ rồi!” Mộ Thương Nam nói.
Diệp Phi câm nín nhìn anh, người đàn ông này tốt thật, chẳng trách Thiên Tình cứ một mực nói muốn gả cho Mộ Thương Nam!
Nghĩ đến Thiên Tình, cô liền bật cười. Thiên Tình ngây thơ giả tạo như bông sen trắng kia thì làm sao xứng với Mộ Thương Nam?
Hay là, cưa đổ Mộ Thương Nam đi?
Trong não cô bất chợt có một ác quỷ nhỏ nhảy ra liền bị thiên thần nhỏ đánh gục trở về địa ngục.
Diệp Phi à! Thiên Tình không xứng với Mộ Thương Nam, mày xứng sao? Đến đêm đầu tiên của mày mà mày còn chẳng biết trao thân cho ai rồi.
Cô thu lại hết tâm tình của mình, nghiêm túc ăn uống. Dù sao thì cô cũng sẽ ghi nhớ công ơn của người đàn ông này, tương lai cô sẽ báo đáp anh!
Mộ Thương Nam cắt bò bít tết giúp cô, chăm sóc cô trong tất cả mọi việc, bảo vệ cô như bảo vệ bảo bối vậy.
“Diệp Phi!” Một thanh âm của nam sinh truyền tới từ cách đó không xa.
Diệp Phi ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc vui mừng trợn to hai mắt: “Học trưởng Cung! Tại sao anh lại ở đây? Anh không phải đi du học nước ngoài rồi sao?”
Cô đứng dậy đi về phía học trưởng Cung Trạch Vũ.
Cung Trạch Vũ đưa tay vuốt đỉnh đầu cô: “Hai năm không gặp, em vẫn lùn như vậy nhỉ?”
Diệp Phi đẩy cánh tay anh ra: “Ai lùn, em cao hơn nhiều đấy! Chẳng qua là anh cũng cao lên rồi! Mà sao anh lại trở về rồi?”
“Cha anh sức khỏe không tốt, để cho anh chuyển trường trở về. Không có biện pháp, anh chỉ có thể trở lại. Tim của cha không tốt, mấy ngày trước thiếu chút nữa thì…” Cung Trạch Vũ giải thích.
“Ừ, không có gì quan trọng bằng người nhà cả. Trở lại cũng tốt. Vậy anh học ở đâu?” Diệp Phi hỏi.
“Đại học Y khoa đó! Giống em vậy, lại tiếp tục là học trưởng của em. Ngày hôm qua anh đến nhà em tìm em, bọn họ nói em đi du lịch. Tại sao em lại ở đây?” Cung Trạch Vũ hỏi.
Khuôn mặt Diệp Phi trắng nhợt. Lúc học trung học, Cung Trạch Vũ tỏ tình với cô, nói cô chờ anh du học trở về sẽ cưới cô.
Nhưng mà ngày hôm sau đó, mẹ của anh tìm được cô, ném một tờ chi phiếu cho cô và nói rằng con trai bà sẽ kết hôn cùng với một đứa con nhà danh giá chứ không cưới cô, để cho cô dẹp ý niệm này, không muốn cô quấn lấy con trai bà.
Cô xé tờ chi phiếu, ném lại cho mẹ của Cung Trạch Vũ.
Chẳng qua là, nếu như ngày hôm qua cô biết Cung Trạch Vũ trở lại, cô sẽ còn đi tìm đàn ông sao?
Trong lòng chợt đau đớn, trách số mệnh hay là trách Thiên Tịnh đây…