Truyện Không Tên Số 39

Chương 202




45202

“Tôi không đi! Cung Trạch Vũ, anh có quyền gì dẫn tôi đi?” Diệp Phi hất tay Cung Trạch Vũ ra, trái tim nguội lạnh, cô sẽ không đi theo một người đàn ông coi trọng tiền tài hơn bản thân cô. Loại tình cảm rẻ tiền này, cô không cần.

“Phi Phi, em hiểu lầm anh rồi. Anh có nỗi khổ riêng, anh cần phải có được tấm bản đồ ấy. Thật ra anh cầm được tấm bản đồ sẽ đi cứu em. Anh không biết em ở trong tù bị người ta hãm hại. Nếu anh biết, anh thà không cần tấm bản đồ đó.” Cung Trạch Vũ nói

Nhưng tất cả những điều này trong mắt Diệp Phi chỉ là anh ta đang viện cớ mà thôi.

“Thế nhưng, bây giờ là tôi không cần anh nữa! Cung Trạch Vũ, anh nghe cho kỹ đây. Tôi thu hồi lại tất cả tình cảm của chúng ta, từ nay về sau, chúng ta chỉ xem như đã từng quen biết mà thôi.” Diệp Phi nói.

Chỉ là quen biết, không hơn.

Đáy lòng Cung Trạch Vũ co rút đau đớn, chớp mắt, anh ta vươn cánh tay, ôm lấy Diệp Phi: “Anh mặc kệ em nghĩ anh như thế nào. Chúng ta rời khỏi đây trước đó, sau này chúng ta có thời gian, em mắng chửi anh cũng được!”

Anh ta bế ngang lấy Diệp Phi chạy trốn. Nơi này không an toàn, anh ta không biết lúc nào Mộ Ly sẽ đuổi đến, mà bây giờ Diệp Phi vẫn còn là phạm nhân vượt ngục, cảnh sát cũng có thể đuổi theo.

Diệp Phi giãy dụa trong lòng người đàn ông: “Thả tôi xuống, tôi không đi với anh!”

“Cô ấy bảo cậu buông cô ấy ra, cậu không nghe thấy sao?” Một tiếng nói của người đàn ông từ trước mặt vọt tới.

Diệp Phi quay đầu nhìn sang liền thấy khuôn mặt của người đàn ông mang mặt nạ màu bạc.

“Ngân Mị, cứu tôi!” Cô phải cầu xin sự giúp đỡ của Ngân Mị, chí ít người đàn ông này sẽ không làm khó cô. Cô muốn đi đâu, hắn cũng đều đưa cô đi.

Khuôn mặt Cung Trạch Vũ khẽ giật, không nghĩ lại thấy Mộ Thương Nam ở đây.

Đầu óc của anh ta nhất thời giật mình. Mộ Thương Nam đã chết, tại sao lại xuất hiện? Lẽ nào, Ngân Mị không phải là Mộ Thương Nam?

“Anh còn chưa chết sao? Mạng lớn thật!” Anh ta nói gằn từng chữ.

“Tôi vẫn sống khỏe, sao lại muốn chết chứ?” Mộ Thương Nam lạnh giọng nói.

“Sống khỏe? Có thể trốn thoát mà sống sót khỏi trận bom kia, còn có thể về nước nhanh như vậy. Tôi thực sự phải bội phục tốc độ của anh đấy.” Cung Trạch Vũ nói.

“Nếu như tôi chưa từng ra nước ngoài thì sao? Bá Tước, tư duy của cậu có vấn đề.” Mộ Thương Nam lạnh lùng nói.

Lông mày Cung Trạch Vũ trầm xuống, nếu như Ngân Mị chưa từng ra nước ngoài, như vậy thì Mộ Thương Nam không phải Ngân Mị? Nhưng điều này làm sao có thể?

Anh ta quả thực rối loạn về thân phận của Mộ Thương Nam và Ngân Mị. Chính vì sự rối loạn này nên họ mới bị Mộ Thương Nam đùa bỡn!

“Mặc kệ anh là ai, hôm nay tôi tha cho anh, tránh ra đi! Nếu không hôm nay anh chết chắc rồi!” Anh ta hung hăng nói.

“Buông Diệp Phi ra, tôi có thể tha cho cậu đi! Nếu không người chết ngày hôm nay chính là cậu đó!” Mộ Thương Nam tiến thêm một bước ép Cung Trạch Vũ.

Cung Trạch Vũ ôm lấy Diệp Phi lùi một bước về sau. Anh ta không dám buông tay, rõ ràng rằng, chỉ cần anh ta buông tay, Diệp Phi sẽ chạy đi.

Mà nắm đấm của Mộ Thương Nam đã hướng đến khuôn mặt Cung Trạch Vũ. Cung Trạch Vũ lắc mình về phía sau né tránh công kích của Mộ Thương Nam, lại không phòng bị rằng đây chỉ là một chiêu tung hỏa mù, Mộ Thương Nam muốn tấn công vào chân anh ta!

Chân của anh ta bị Mộ Thương Nam hung hăng đá vào. Anh ta mất trọng tâm lao về phía trước. Diệp Phi trong tay liền bị Mộ Thương Nam đoạt đi rồi.

Mộ Thương Nam đặt Diệp Phi xuống: “Ở đây chờ anh. Chạy đi mà bị Mộ Ly tóm thì anh cũng không thể đảm bảo sẽ cứu em được thêm lần nữa đâu.”

Anh cảnh cáo Diệp Phi. Cô nhóc này nghĩ thế nào, anh biết rõ. Anh càng rõ ràng hơn, Diệp Phi hiểu lầm người thân mật với cô gái câm là anh, nên anh chỉ có thể dùng Mộ Ly để uy hiếp cô.

Diệp Phi nhìn hai người đánh nhau kịch liệt ở trước mắt, thật sự không dám đi. Khó khăn lắm mới thoát khỏi tay Cung Trạch Vũ, lại bị Mộ Ly bắt đến hang động kia, cô đừng nghĩ sẽ trốn thoát được nữa.

Ít ra thì Ngân Mị có cô gái câm kia rồi, chắc sẽ không quấn quýt lấy cô đâu nhỉ?

Cô âm thầm suy đoán.

Mộ Thương Nam đánh nhau với Cung Trạch Vũ một hồi, đợi được thủ hạ của anh tới, liền đem Cung Trạch Vũ giao cho thủ hạ xử lý, còn mình dẫn Diệp Phi chạy đi.

Trên núi phía sau giáo đường có trực thăng tư nhân của anh. Loại này chỉ có thể chứa được hai người, chỉ cần vài ba trăm mét đường băng là có thể bay được.

Diệp Phi theo anh ngồi lên trực thăng, thế nhưng người đàn ông này không để cô ngồi ở đằng sau mà lại để cho cô ngồi phía trước.

Cô trong nháy mắt có cảm giác muốn tìm chết: “Tôi không biết lái trực thăng!”

“Không sao, anh dạy em. Không thể khó bằng lái xe hơi, hơn nữa bay trên trời sẽ không đụng xe, không kẹt xe. Ngồi vào nhanh lên, chúng ta đi!” Mộ Thương Nam cười nham hiểm, anh phải để cô ngồi ở trước mặt, như thế anh mới có thể ôm cô vào trong lòng được chứ.

Diệp Phi ngồi ở phía trước, cánh tay người đàn ông từ phía sau vòng qua người cô cầm điều khiển, dạy Diệp Phi lái trực thăng.

“Khởi động, ấn nút điều khiển tự động cất cánh. Hiện tại mắt nhìn lên trước, em cần phải nắm tay lái trực thăng trong tay.” Mộ Thương Nam nói.

Diệp Phi nhìn màn hình trực thăng, thấy phía sau có người đuổi theo: “Không xong rồi, Mộ Ly tới!”

“Ừ, ấn gia tốc.” Mộ Thương Nam dạy cô.

Chớp mắt, anh ôm lấy hông Diệp Phi: “Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bay lên trời thôi, kéo cần khởi động!”

Tay của Diệp Phi bị anh nắm chặt, kéo cần khởi động, trực thăng liền bay lên.

Mộ Ly mang theo người của hắn chạy tới, chỉ hận bản thân không có cánh để bay lên.

“Mộ Thương Nam!!!” Hắn tức giận hét, một đấm giữa không trung.

“Ha ha ha! Mộ Ly tức điên lên rồi kìa! Đáng đời!” Diệp Phi cong cong khóe môi, thế nhưng cái gì sờ mó đụng chạm trên lưng cô vậy?

Môi cô mím lại thành đường thẳng: “Ngân Mị, tay anh đang làm cái gì thế?”

“Lâu lắm không gặp em nên nhớ em. Phi Phi, chúng mình kết hôn đi?” Anh thẳng thắn nói. Anh lựa chọn ngồi ở phía sau cô, chính là vì muốn ôm lấy cô. Chỉ có ôm cô trong lòng, anh mới an tâm được.

Diệp Phi khẽ nhếch môi: “Làm sao mà tôi thành con gái nhà họ Thiên rồi lại có nhiều người muốn kết hôn với tôi thế? Bản đồ không ở trong tay tôi, anh có cưới tôi cũng vô dụng, có lẽ bản đồ vẫn còn trong tay Thiên Tịnh đấy.”

“Em nghĩ anh cưới em là vì bản đồ à?” Mộ Thương Nam hỏi.

“Đúng vậy, nếu không thì vì sao lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, anh lại không nói muốn kết hôn với tôi, vẫn còn cùng cô gái câm kia lăn lộn cùng một chỗ nữa. Ngân Mị, thu hồi lại móng vuốt của anh đi, đừng trách tôi không khách khí. Nếu anh đã muốn cô gái câm kia rồi thì nên chịu trách nhiệm với cô ấy.” Tay Diệp Phi véo cánh tay người đàn ông.

Mộ Thương Nam tối sầm mặt, cô gái câm kia có quan hệ gì với anh chứ?

“Anh chỉ chịu trách nhiệm với người phụ nữ của anh. Phi Phi, anh chẳng có quan hệ gì với cô ta cả.”

Sắc mặt Diệp Phi trầm xuống: “Ngân Mị, tôi đã nghĩ anh không giống với những người đàn ông khác, thật không ngờ anh cũng là loại đàn ông này! Ăn trong chén còn nhìn trong nồi, có phải anh muốn phụ nữ trên toàn thế giới đều là của anh?”

“Người phụ nữ của anh chỉ có thể là em, em tin không? Lần đầu tiên của em là của anh, lần đầu tiên của anh cũng là của em!” Mộ Thương Nam bộc lộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.