Truyện Không Tên Số 39

Chương 168




45168

Tròng trành một hồi, Diệp Phi cảm giác mình bị kéo lên thuyền, thậm chí cô có thể cảm nhận bản thân đang bị treo lắc lư trên giá treo hành lý, chỉ là miệng cô bị bịt lại, không thể phát ra chữ nào!

Thời gian bị trói lâu quá rồi, toàn thân cô tê cứng, không lẽ muốn vứt cô xuống biển trong tình trạng như vậy?

Trong đầu cô lóe lên ý nghĩ đáng sợ này, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Nếu như vứt cô xuống biển như thế này, cô thật sự đừng mong sống sót nữa!

Mộ Thương Nam! Mộ Thương Nam! Trong lòng cô gọi tên người đàn ông này vô số lần, cảm giác thật kì lạ. Rõ ràng hận đến mức mỗi lần thấy anh đều muốn cắn chết anh, nhưng trong những lúc sống chết quan trọng thì người đầu tiên cô nghĩ tới chính là anh.

Dường như chỉ có anh có thể cứu cô, hình như nhớ cái ôm của anh, muốn rúc vào vòng tay anh.

Từng hình ảnh lóe qua trong đầu cô, dáng vẻ anh ôm hôn cô, mỗi lần bị anh hôn cô đều có cảm giác người anh yêu là cô vậy.

Chính trong lúc này, trong đầu cô xuất hiện Thiên Tịnh, chỉ cảm thấy bản thân điên rồi. Anh sắp kết hôn với cô ta rồi, vì Thiên Tịnh mà ngược cô đủ kiểu, cô còn nhớ anh!

Cô chớp chớp đôi mắt ngấn lệ của mình. Diệp Phi, mày trước giờ đều một mình, không ai yêu mày, mày cũng không cần bất cứ ai yêu!

Cô động đậy ngón tay, sờ vào cái rương đang nhốt cô. Ngón tay gõ nhịp nhịp vào mép rương, nếu như có người nghe thấy tiếng động bên trong rương, có lẽ sẽ phát hiện ra vấn đề nhỉ?

Nhưng mà mọi thứ dường như đều phí công, lát sau, xung quanh cô đã không còn âm thanh mọi người nói chuyện nữa.

Không lẽ nơi đây là kho chứa hàng? Vứt cô ở đây, muốn dìm chết cô như lần trước sao?

Mộ Ly? Là Mộ Ly muốn hại cô?

Thủ pháp giống nhau, chỉ là lần này thêm một chiếc rương, khiến cơ hội để cô chạy cũng không có.

Không biết đã qua bao lâu rồi, dường như lâu như một vạn năm vậy, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng người nói chuyện rồi, cô vội vàng dùng ngón tay gõ vào rương.

Tay của người đàn ông đập vào rương, giọng nói u ám, “Bảo bối, gấp rồi hả? Đừng vội, sắp xong rồi!”

Thần kinh Diệp Phi đột nhiên co giật, đây là người bắt cóc cô!

Sắp xong rồi? Là ý gì? Hắn muốn làm gì?

Cô cảm giác rương bị nâng lên, người đàn ông kéo tay cầm của rương lên, đưa cô lên boong tàu, rương đột nhiên đè xuống, giống như cô bị đặt ở nơi nào đó, nơi này càng gần biển hơn. Cô có thể nghe rõ tiếng sóng biển đập vào tấm sắt.

Là thuyền nhỏ?

Người đàn ông bước lên thuyền nhỏ, khởi động máy, tiếng mô tơ vang lên, nhanh chóng rời khỏi thuyền lớn.

Là ca nô! Diệp Phi nghe thấy âm thanh, có thể chắc chắn là ca nô, khốn khiếp, đây là muốn đem cô vứt đi đâu đây?

Vẫn ngồi ca nô rồi vứt xuống biển sâu sao?

Một cảm giác sắp chết quấn lấy cô, hình như lần này cô chết chắc rồi!

Khóe môi cô hiện lên nụ cười lạnh lẽo, hình như từ lúc sinh ra, cô đã là một người thừa, mà hôm nay, cuối cùng sự thừa thải của cô sắp kết thúc rồi.

Ca nô đi rất xa cô mới nghe thấy tiếng tắt mô tơ, còn có tiếng người nói chuyện, hình như cô bị treo trên vật gì đó, bị kéo lên, sau đó một lát, chiếc rương của cô bị bỏ xuống đất.

“Anh thật sự đem cô ta tới rồi sao?”

“Phải rồi! Đem cô ta đi không dễ chút nào! Bên cạnh cô ta lúc nào cũng có rất nhiều người.”

“Có người bảo vệ cô ta? Không phải nói cô ta không phải con gái của Thiên gia sao?”

“Không ai bảo vệ cô ta, nếu bảo vệ cô ta thì cô ta đã thành con gái của Thiên gia rồi? Là do bạn cô ta lúc nào cũng ở bên cạnh, còn không biết xui xẻo thế nào nữa, hai nhóm người chúng tôi đều đụng phải Bắc Minh Phong nữa!” Người đàn ông phỉ nhổ.

Chân mày Diệp Phi nhíu lại, hai nhóm người, vậy xem ra hai tên hôm qua đến nhà cô ăn trộm cũng không đơn thuần là trộm đồ!

“Kéo cô ta vào giao hàng đi. Thuyền trưởng đang đợi đấy!”

“Ừ, tôi kéo cô ta vào giao nhận hàng.” Người đàn ông nói rồi xách rương lên, đưa Diệp Phi vào giao hàng.

Lòng Diệp Phi trùng xuống, người này không muốn dìm cô xuống biển, là có người muốn mua cô!

Cô cảm thấy bản thân bị nhiều người đổi nhau kéo cô đi, cuối cùng đặt cô ở một nơi.

Chiếc rương của cô bị đặt ngược lại, có người mở nắp rương ra, đôi tay to lớn bắt lấy cô từ trong rương ra, ném xuống đất.

Thật may là có thảm, không thì cô thật sự dập đầu đau điếng rồi, dây trói trên người cô bị gỡ ra, nhưng mà bị trói trong thời gian dài, cô còn động đậy không nổi nữa, mỗi lần nhích một ít thì xương cốt đau như bị kim châm vậy.

Khăn bịt mắt của cô vẫn chưa được mở ra, cô chầm chậm động đậy chân tay, một lát sau mới bò từ thảm dậy.

“Diệp tiểu thư, mời theo chúng tôi đi rửa mặt. Chúng tôi phải đưa cô đi gặp thuyền trưởng.” Một người phụ nữ nói.

Diệp Phi xoa xoa cổ tay, cổ tay bị dây thừng trói của cô hiện lên vết hằn sâu hoắm.

Cô không nói lời nào, bởi vì không có tư cách để cô phản kháng.

Cô đi theo vài người phụ nữ vào nhà vệ sinh rửa mặt, cho đến lúc này, khăn bịt mắt của cô mới từ từ được gỡ ra.

Cô không biết thuyền trưởn g gì mà quan trọng như vậy,cô bị bắt rửa mặt đến ba lần, còn bị đám hầu gái trang điểm làm móng, đến cả móng chân cũng không tha.

Lớp trang điểm tự nhiên trên mặt khiến cô thanh thoát như dòng suối tươi mát trên núi, váy voan màu trắng, kẹp tóc hình đóa hoa trên đầu, miếng dán thủy tinh trên tay, từng hạt kim cương nhỏ được ánh đèn thủy tinh chiếu vào phát ra ánh sáng bảy màu.

Một đôi giày màu bạc được người hầu quỳ xuống mang cho cô, nhìn từ trong gương cô giống như đã trở thành một thiên thần chốn rừng sâu.

“Diệp tiểu thư, trang điểm cho cô xong rồi, cô có thể đi gặp thuyền trưởng rồi.” Người hầu nói.

“Được.” Diệp Phi đáp rồi đứng dậy, cùng mấy người hầu bước ra ngoài nhà vệ sinh.

Vẫn trong trạng thái bị bịt mắt, người hầu dắt tay cô đi thang máy đi đến tầng cao nhất.

Cô được người hầu yêu cầu đứng tại chỗ đợi thuyền trưởng, sau đó đám người hầu lui xuống.

Diệp Phi không thấy động tĩnh gì, cô vươn tay gỡ khăn bịt mắt của mình xuống, khốn khiếp, cô ít nhất phải biết rốt cuộc là ai bắt cô chứ?

Căn phòng cực lớn đập vào mắt cô, trần nhà bằng kính có thể nhìn thấy vì sao, nghĩ đến ban ngày nhìn thấy mây bay và chim biển bay qua, nhất đỉnh sẽ đẹp vô cùng.

Bức tường màu xanh biển khảm đủ các vỏ ốc, Diệp Phi nhận ra một vỏ ốc là ốc anh vũ, nghe nói loại vỏ ốc này đáng giá tới mấy trăm ngàn đô la, các vỏ ốc khác được ánh đèn thủy tinh chiếu vào ánh lên những ánh sáng rực rỡ, đây đều là loại gọi là vỏ sò bảo bối, bề ngoài sáng bóng như ngọc thạch, đương nhiên giá cả cũng giống như tên gọi của mình, thật sự quý báu!

Sofa bằng da thật màu trắng, giường hình vỏ sò màu trắng, đồ dùng bằng gỗ hồ đào đen, vật trang trí bằng ngà voi, sàn nhà được tạo thành từ từng khối kính trong suốt, dưới mặt sàn là nước biển, có thể nhìn thấy cá đang bơi qua bơi lại thành từng đàn dưới mặt nền, đứng ở đây dường như là đặt mình vào biển sâu trong thế giới thần thoại vậy.

Ánh mắt cô nhìn về phía sân thượng, ở đó có một bồn tắm trên không, người trong bồn tắm bước ra đi vào phòng.

Thân hình cường tráng của anh ta lồi ra một khối thịt lớn, trên eo quấn một chiếc khăn nhỏ, “Rất vui được gặp cô, rất không may gặp phải tôi, tát tay tùy thích…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.