Truyện Không Tên Số 35

Chương 44




4144

Lục Lập Tiêu đọc xong những chữ đó, hơi nhăn trán: “Cô ngủ chung giường với tôi, hoạt động trong tim cũng khá phong phú, nghe nói hôm nay cô còn coi tạp chí đồi trụy trong lớp học với bạn nữa?”

Khuôn mặt của Kiều Hy đỏ như một quả cà chua chín, những chiếc răng đẹp và gọn gàng cắn môi dưới một cách xấu hổ, cô chỉ muốn vùi mặt mình vào gối.

Nhưng khi đối mặt với đôi mắt hung hăng của người đàn ông, cô chỉ có thể giải thích: "Em không hiểu, nên em lên mạng tra! Vã lại, không phải anh kêu em học sao?”

"Vậy cô nói xem, cô học được những gì?" Anh ung dung hỏi cô.

"Anh nói dối!"

"Hmm?"

"Đêm qua anh đe dọa em rằng đàn ông không chỉ ... một khẩu ... là một lời nói dối!"

Lắng nghe lời khiếu nại nhút nhát và không phục của cô, Lục Lập Tiêu không ngờ rằng một câu nói đùa bình thường đêm qua của mình thực sự khiến cô phải suy nghĩ và lên mạng tìm thông tin, anh cảm thấy có chút buồn cười.

Kiều Hy vốn cảm thấy xấu hổ khi thảo luận điều này với anh ta, vì vậy cô đã lén lên mạng để tìm hiểu.

Lúc này, bị anh ta chọc ghẹo, khiến cô có chút khó chịu, đưa tay định lấy lại điện thoại: “Anh trả lại điện thoại cho em!"

Tuy nhiên, cô gái chưa chạm vào điện thoại di động của mình thì bị Lục Lập Tiêu nắm lấy cổ tay cô. Ngay lập tức, người đàn ông để điện thoại lên đầu giường và lật người lại, anh sử dụng góc giữa đầu gối và đùi để giữ cô dưới cơ thể.

"Cô muốn biết thì hỏi tôi được rồi, sao phải dùng điện thoại?”

"Em ...... giờ em không muốn biết nữa!" Kiều Hy nhìn thấy một chút nguy hiểm từ đáy sâu trong ánh mắt của người đàn ông, cô lắc đầu liên tục, “Thực ra, em chỉ tra cứu một chút, lúc nãy nói anh nói dối là nói chơi thôi, anh rễ, anh đừng tưởng thật nhe!”

Lắng nghe những lời ngoan ngoãn của cô, Lục Lập Tiêu vẫn không buông cô ra, giữ vẫn tư thế và bắt đầu hỏi câu hỏi anh quan tâm nhất: “Cô quen Hàn Gia Lạc như thế nào?”

"Trước đây em hứa làm bạn gái anh ấy là vì em thấy anh ấy đối tốt với em!” Kiều Hy thành thật thú nhận.

"Đối tốt như thế nào?"

"Mấy tháng trước, anh ấy làm thêm, đến Kiều gia sửa máy tính. Hôm anh ấy đến, vừa đúng thấy em bị Kiều Chi bắt nạt, thì đứng ra giúp em một lần! Tuy anh ấy không ngăn cản được gì, nhưng sau này khi em bị phạt quỳ, anh ấy có trèo tường vào thăm em, cho em hai cái bánh quy!”

"Cô đã bán đứng bản thân vì hai cái bánh quy?" Lục Lập Tiêu nhìn cô với ánh mắt nghi vấn.

"Vào thời điểm đó, em đã không ăn uống gì trong hai ngày, và đang rất đói! Anh sẽ không hiểu được hai cái bánh quy đó quan trọng như thế nào đối với em lúc đó!”

“Hứ … Xem ra cô không phải đói đến không tỉnh táo mà là não vô nước rồi! Chỉ vì hai cái bánh quy mà cắn câu, suýt tý nữa bị người ta câu lên và ăn mất cũng không biết, có khi cá còn thông minh hơn cô!”

Kiều Hy cũng biết rằng cô đã nhìn lầm người, nên anh ấy nghe lời châm biếm của Lục Lập Tiêu cô không bác bỏ!

"Dù sao thì em cũng đã thành thật khai báo hết rồi, không dám nói dối câu nào. Anh rể, anh còn câu hỏi gì khác nữa không?”

"Tạm thời hết rồi!”

“Vậy anh có thể đứng dậy không?” Kiều Hy thực sự cảm thấy rằng tư thế này hơi khó coi.

Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu vẫn không di chuyển: “Vấn đề của tôi xong rồi, bây giờ tới vấn đề của cô!”

"Em có vấn đề gì?"

Kiểu Hy chớp mắt và không thể nhớ ra được.

"Tôi sẽ nói cô nghe … khẩu sung khác của người đàn ông!”

Lục Lập Tiêu dùng giọng nói gợi cảm của người đàn ông thốt ra những chữ cuối, ánh mắt như thiêu đốt đang nhìn vào đôi mắt trong trẻo của cô, như hình thành một lốc xoáy hút cô vào trong.

Cùng lúc đó, một cái tay đặt dưới váy ngủ của cô, tách đầu gối cô ra, và từ từ di chuyển lên ...

Kiều Hy cảm thấy vậy liền nhanh chóng khép chân mình lại: “Anh rể, anh … anh đang làm gì vậy?”

Lục Lập Tiêu vùi đầu, miệng cắn nhẹ cái tai dễ thương của cô, hơi thở ấm có pha giọng bốc lửa rơi vào tai cô: "bàn tay của người đàn ông ...... đôi khi có tác dụng hơn cả cái đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.