Truyện Không Tên Số 35

Chương 36




4136

Ngày hôm sau, Kiều Hy đến trường và thấy kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học cô được đăng trên bảng thông báo.

673 điểm, điểm số này có thể lên được top ba toàn thành phố Nam Thành rồi!

Lúc đầu, Kiều Hy chỉ muốn đi thủ đô, nên nguyện vọng một hai ba đều ghi những trường Đại học xa Nam Thành. Nhưng Kiều gia không muốn cô đi xa, mất kiểm soát cô nên đã tự ý sửa đổi nguyện vọng của cô, khiến cô chỉ có thể vào trường Nam Đại. Kiều Chi cũng phát tán nhiều tin đồn trong trường, nói rằng đời sống cô khi học cấp ba đã không đứng đắn, và rằng cô vào được Nam Đại là nhờ đi cửa sau.

Đúng là định mệnh, con người càng muốn thoát khỏi vận mệnh thì nó càng xiết chặt hơn!

"Thì ra điểm thi đại học Kiều Hy cao như vậy? Lúc trước có người còn nói cô đi với ông già phòng tuyển sinh mới vào được trường chúng ta, xem ra tin đồn không đáng tin chút nào!"

"Chưa chắc, tụi bay coi thành tích này của cô đủ để vào Đại Học Bắc Kinh hay Đại Học Thanh Hoa rồi, tại sao lại vào Nam Đại?"

"Chắc chắn có gì bí mật ở đây! Kho vàng cô ta ở đây, làm sao cô ta nỡ đi xa được?"

Có người nêu lên ý này, các sinh viên khác đều nhìn nhau cười, nhưng cũng có những sinh viên nữ ngưỡng mộ và nói: "Thật ra cô ta cũng đáng ghen tị thật, hầu hết những người ‘cha nuôi’ của sinh viên nữ đều gia và xấu xí, còn Lục tổng thì vừa đẹp trai vừa giàu có!”

"Vương Kiều Kiều, tôi nghĩ là bà ghen tị với Kiều Hy đúng không! Bà muốn được ngủ với Lục Lập Tiêu thì có?" Có những nam sinh viên chọc lại.

Cô gái tên là Vương Kiều Kiều đó lập tức đỏ mặt phản bát: “Cậu nói bậy! Tôi không có!”

"Hứ, mặt đỏ chót rồi còn không chịu nhận?”

"Vậy cậu dám nói, không chút ghen tỵ với Kiều Hy không? Cô ấy vốn đã may mắn! Dù cho không có cho tiền, ai không muốn ngủ với một nam thần như Lục Lập Tiêu?”

Trong Nam Thành, khái niệm hôn nhân của mọi người rất yếu, đặc biệt là ở tầng lớp thượng lưu. Nuôi tình nhân nhỏ đã thành thói quen cuộc sống của người giàu, ông chủ giàu có thậm chí một người nuôi năm hoặc sáu tình nhân.

Dù sao thì chỉ cần mua một căn nhà cho ở, và trả tiền hàng tháng là được, giống như trả lương vậy. Một vì tiền, một vì sắc, mỗi người lấy thứ mà họ cần!

Tuy nhiên đó là một trò chơi mà mọi người đều biết, vì vậy gia đình của Kiều gia mới gửi Kiều Hy qua Lục gia giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Chỉ là kiểu như Kiều Hy thì không phải là tình nhân nuôi, Kiều gia chỉ dùng cô để trao đổi làm hòa mối quan hệ với gia đình Lục gia. Về việc cô sẽ như thế nào trong tương lai, còn tùy thuộc vào thái độ của Lục Lập Tiêu đối với cô!

Thông thường thì chơi với cô ta vài tháng, nếu thích thì mua căn nhà cho cô ta ở bên ngoài.

Còn nếu chơi chán rồi, không thích nữa, đem trả lại cho Kiều gia là được.

Trong phi vụ giao dịch tài sắc này, phụ nữ không có quyền con người. Đây là nỗi buồn của một quần thể những đứa con nuôi, những cô nhi như cô ta!

Do đó, cô mới phải cô gắng hết sức thoát khỏi xiềng xích, thoát khỏi Lục Lập Tiêu.

......

"Khả Tâm, tui có thể hỏi bà một câu được không!” Nghỉ giữa giờ, hai cô gái thì thầm, “Bà nói thử coi đàn ông có mấy khẩu sung?”

“Súng gì?” mặt Từ Khả Tâm trông trống rỗng.

"Là ... cái ấy ... cái đó!" Kiều Hy đỏ mặt, thì thầm hai từ trước vào tai của bạn thân mình, mặt cô đỏ hơn.

Cô nhớ lại những lời mà Lục Lập Tiêu dọa mình đêm qua, nói rằng đàn ông không chỉ có một khẩu sung.

Trước đây, Kiều Hy vẫn mừng thầm vì Lục Lập Tiêu có bệnh khó nói, ít nhất có thể tạm thời giữ mình trong sạch.

Nhưng khi cô nghĩ về câu nói đó, cô hơi sợ! Có phải có bệnh khó nói cũng không an toàn?

Xét cho cùng, cô vẫn là một cô bé, chuyện quan hệ nam nữ cô cũng chỉ biết qua trong phim ảnh truyền hình hoặc tiểu thuyết.

Cô chưa tự mình trải nghiệm qua, nên cũng chỉ biết sơ sơ về nó, cô không biết đàn ông còn dấu bao nhiêu vũ khí khủng khiếp mà cô không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.