Truyện Không Tên Số 35

Chương 35




4135

Vào ban đêm, Kiều Hy quấn khăn trải giường nằm trên chiếc giường đôi bự. Cô cuộn tròn trong chăn, bên trong chỉ mặc một chiếc quần trong nhỏ, nên cô để lộ một cái đầu nhỏ bên ngoài cái chăn.

Đôi mắt to đẹp của Kiều Hy đảo tròn, cái miệng nhỏ đang chu lên giận dữ, trong tim đang chửi người khác.

Tên biến thái Lục Lập Tiêu, định quy tắt quái quỷ gì? Tại sao cứ hễ nói dối là cởi bỏ quần áo mình? Có phải là do không được thỏa mãn nhu cầu trong thời gian dài, khiến co tâm lý méo mó không? Ngay cả cách trừng phạt cũng lệch lạc như vậy, đáng đời cứ không dậy nổi!

"Cô đang lén chửi tôi phải không?"

Giọng anh ta vang lên từ phía sau, hơi nóng thổi vào sau gáy Kiều Hy khiến cô ghê rợn.

Cô bé cắn răng, quấn chăn của mình dùng sức của khuỷu tay, cô lăn một vòng. Chỉ thấy Lục Lập Tiêu nằm nghiên người trên giường, anh vừa tắm xong, chỉ mặc một chiếc quần tà lỏn. Nằm nghiên người như vậy vừa đủ để hiển thị đường nét kết cấu hoàn hảo phần thân trên của anh, màu mật ong của các cơ bụng dưới ánh đèn chùm tỏa sáng, tạo nên nét quyến rũ đặc biệt của anh.

Thật ra, Lục Lập Tiêu rất Đẹp trai, nếu như anh ta không đối xử một cách vô nhân tính với cô, Kiều Hy cũng có giây phút nào đó bị vẻ đẹp của anh mê hoặc.

Nhưng tâm trí của cô lúc nào cũng tỉnh táo một cách đáng tự hào, cô thu hồi ánh mắt nhìn vào cơ thể anh, nở một nụ cười như đang đeo mặt nạ: "Em chỉ đang suy nghĩ nguyên nhân vấn đề trong cơ thể của anh"

Kiêu Hy đã khôn hơn, biết rằng nói dối Lục Lập Tiêu sẽ không có kết quả tốt, cô sẽ tránh việc trả lời câu hỏi một cách trực tiếp.

Dù sao, thì trong tâm chí cô thực sự nghĩ về điều này: không dậy được chắc chắn là báo ứng của sự độc ác của Lục Lập Tiêu!

"Cơ thể của tôi là không có vấn đề!" Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.

"Đúng vậy, không có vấn đề! Những người bên ngoài họ nói bậy, anh rể có tài có đức, là nhân trung long phụng, anh không để mắt tới những phàm phu tục tử, không phải vấn đề của anh! Là người khác không xứng đáng!" Kiều Hy nói thuận theo lời anh ta.

Những lời ngon ngọt thì mọi người đều thích nghe!

Ngay cả Lục Lập Tiêu nghe cũng không khỏi lấy tay ra sờ sờ vào mũi của cô, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng như nhìn một vật cưng: "Qua đây, ôm tôi mà ngủ!"

"Ah ... tại sao?"

Kiều Hy thấy Lục Lập Tiêu không muốn giải thích, cũng không bác bỏ, cô nuốt một ngụm nước bọt, lại hỏi tiếp, "Em có thể mặc quần áo vào không?"

"Không!"

"Vậy thôi em không ôm!"

Cô hiện đang chỉ mặc một chiếc quần trong nhỏ, ôm một người đàn ông với thân trên trần như vậy mà ngủ thì cảm giác thật lạ! Việc này mà đồn ra ngoài thì sự trong sạch của cô sẽ bị hủy hoại!

Mặc dù cô đang ở trong tình huống này, vốn cũng không trong sạch gì. Nhưng Kiều Hy vẫn muốn giữ giới hạn của mình cho người trong trái tim mình!

Tuy nhiên, cô không để cô bát bỏ, Lục Lập Tiêu trực tiếp lấy tay kéo cô lăn đên trước mặt, cả chăn lẫn người ôm cô vào lòng.

Hôm qua, chính là tư thế này, khiến anh có thể ngủ được!

Người đàn ông vùi đầu vào cổ cô, ngửi mùi hương của mái tóc và mùi thơm độc đáo của cơ thể cô, như thể đó là một loại thuốc ngủ tốt nhất!

Kiều Hy có thể cứng đờ cơ thể, cô không dám cử động.

Nửa giờ sau khi tắt đèn, cô gái cảm thấy hơi thở của người đàn ông ngày càng trở nên nặng nề hơn, cô lén di chuyển thân thể mình, muốn chui ra khỏi vòng tay anh.

Tuy nhiên, mới di chuyển được một chút thì bị một cánh tay mạnh mẻ kéo lại: “Không được động đậy, không thì tôi lấy cái ấy của cô ngay bây giờ!”

Kiều Hy nghĩ anh ta đang nói mớ, trả lời một cách không phục: "Súng cũng nhất không nổi thì anh lấy bằng cách nào?"

"Ai nói với cô rằng đàn ông chỉ có một khẩu súng?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.