4133
Lục Lập Tiêu nhìn cô gái bên dưới anh, có thể thấy khuôn mặt anh phản chíu trong đôi mắt long lanh của cô.
Đây là lại biểu hiện của việc cô sợ anh sao?
Người đàn ông nghĩ về những gì mẹ anh nói vào buổi sáng, anh thu lại sự sắc bén trong ánh mắt của anh.
Tối nay, mặc dù chỉ đến nhà Kiều gia chưa đến một giờ, nhưng đối với một người dọc ngang thương trường như Lục Lập Tiêu thì quá đủ để anh ta thấy được tình hình của Kiều Hy!
Cô gái ngoài mặt thì là một đứa con nuôi, nhưng trong con mắt của bố mẹ nhà họ Kiều, cô thậm chí còn không bằng một người hầu, vì vậy cô mới được tặng cho mình. Cha mẹ nuôi trên danh nghĩa của cô còn nói với anh ta một cách không thương tiếc rằng kêu anh ta chơi thoải mái, muốn dày vò thế nào cũng được, Kiều Hy sẽ không dám chống cự!
Nhưng cô thực sự dám chống cự?
Trong thực tế, cô ta rất tinh ranh, việc khép nép cắm cúi của cô chỉ là phương pháp bảo vệ bản thân của cô thôi!
Cô gái này thật ra là một con cáo nhỏ biết giấu đi móng vuốt của mình, khi ép cô quá, cô sẽ dùng móng vuốt mà cào người!
Tuy nhiên, sự ranh ma của cô cũng sinh ra từ sự đàn áp lâu năm và sự thờ ơ!
Khi nghĩ đến dáng vẻ không thể ngẩng đầu của cô tại Kiều gia, Lục Lập Tiêu đột nhiên có chút thương xót.
Anh lấy tay vuốt tóc cô.
"Bây giờ cô là người của tôi, ai bắt nạt cô thì cứ nói với tôi là được, không cần dùng những thủ đoạn tà môn đó nữa!”
Nghe vậy, Kiều Hy hơi khựng lại.
Cô đang giải nghĩa những gì anh muốn nói, anh nói rằng anh sẽ tự bảo vệ cô, không ai có thể bắt nạt cô trong tương lai nữa?
“Anh… anh sẽ giúp tôi chứ?” Cô hỏi anh.
"Tất nhiên rồi!"
Lục Lập Tiêu thêm một câu khác: "Nhưng nếu cô muốn tôi giúp thì cô phải trả giá!"
"Giá là gì?"
Thấy Kiều Hy nhìn với ánh mắt ngu xuẩn, người đàn ông đột nhiên nắm lấy cô gái, anh nắm lấy và kéo cô xuống thân dưới của mình.
"Làm cho nó dậy!"
"Ah ..."
Kiều Hy cách lớp vải cảm nhận được vật kỳ lạ đó, chỉ thấy đầu cô như sắp nổ tung.
Cô dường như đã đụng phải thứ gì đó bẩn thỉu, và cô cố bỏ nó ra, nhưng Lục Lập Tiêu ấn chặt tay cô, khiến cô cứ phải nắm nó.
"Anh rể, đừng làm thế ... ‘bà dì’ của em còn chưa đi!"
“Không sao! Cô có thể tạm thời đừng sử dụng chỗ đó, dùng chỗ khác để đánh thức nó cũng được mà!”
Anh không để cô thoát, ánh mắt gợi ý quét qua tay, miệng và … của cô. Anh như một con quỷ, đang chuyển giao toàn bộ tâm trí, suy nghĩ xấu xa của mình cho cô bé ngu dốt bên dưới!
Kiều Hy thề, khi nãy Lục Lập Tiêu thoa thuốc cho cô khiến cô nãy sinh chút lòng biết ơn đến giờ đã hoàn toàn biến mất!
Anh ta là một tên biến thái, một tên đại biến thái đúng nghĩa!
Nhưng cô không thể đối đầu trực tiếp với tên biến thái, hoặc cô phải tìm cách nói đạo lý với anh ta!
"Anh ...... anh rể, nếu anh thật sự cần một người phụ nữ giúp đỡ anh, tại sao không tìm một người nào khác? Thật ra, việc này Kiều Chi có kinh nghiêm phong phú, anh tìm cô ta sẽ tốt hơn!"
Khi nghe cô đẩy bản thân mình để tìm một người phụ nữ khác, ánh mắt của Lục Lập Tiêu lạnh lung ngay: "Còn nói cô không cố ý khiến cô ấy vào phòng vệ sinh?”
"Không phải em thật mà! Nhưng mà anh rể … Em cảm thấy anh ném cô ta ra ngoài nhanh quá! Ít nhất anh nên đợi cô ấy cởi xong, nhìn thân hình cô ấy, thử kỹ thuật của cô ấy rồi mới tính!"
Như vậy anh sẽ phát hiện, tác phong đáng ghê tởm của một thục nữ như Kiều Chi, nhưng về mặt quyến rũ đàn ông thì cô ấy tốt hơn nhiều so với một tân binh như cô!
Tuy nhiên, sau những lời sau chưa nói ra thì miệng Kiều Hy đã bị bịt lại.
"Uhm ..."
Kiều Hy cảm thấy Lục Lập Tiêu đã cắn môi dưới của mình, anh hỏi bằng một giọng bình tĩnh: "Tuổi nhỏ nhưng biết khá nhiều, rất có kinh nghiệm?"