4127
“Anh rể, mình đi đâu vậy?” Kiều Hy nhìn Lục Lập Tiêu tại ghế lái, cô trông bối rối.
Từ khi đêm qua bị bỏ lại ở nghĩa địa khiến cô sợ hãi, cô đã bị ám ảnh.
Vì vậy, từ khi rời khỏi trường đại học, lên xe Lục Lập Tiêu, cô cứ quan sát cảnh vật bên ngoài, đây rõ ràng không phải là hướng về nhà họ Lục!
"Kiều gia!"
"Về … nhà họ Kiều?"
Thấy con bé ngạc nhiên, Lục Lập Tiêu nói thêm một câu: “Hôm qua không phải nói là phải về sao?"
Lục Lập Tiêu vốn không thích kiểu xã giao này, nhất là anh không có ấn tượng tốt về Kiều gia.
Nhưng sau vụ việc dọa cho cô đổ bệnh đêm qua, anh muốn làm gì đó để bù đắp cho cô.
Không để cô tha thứ, chỉ để làm cho cô không sợ anh đến như vậy, và có thể đến gần anh ta hơn.
——
Chiếc Bentley sang trọng dừng lại ở cửa biệt thự nhà họ Kiều, Lục Lập Tiêu xuống xe, chỉ thấy cô bé đã do dự một lúc trước khi bước xuống theo anh.
Theo sau Lục Lập Tiêu và bấm chuông cửa, Kiều Hy nhìn cánh cửa sắt thủ công quen thuộc trước mặt, tim cô dấy lên nhiều cảm xúc trộn lẫn nhau.
Cô đã có thể đoán được, khi nghe mình và Lục Lập Tiêu đến cùng nhau, ba mẹ ở Kiều gia chắc chắn rất vui mừng cho người chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, sau đó cả nhà từ nhỏ đến lớn đều nghên đón ngay tại cửa vào.
"Lục tổng, thật không ngờ hôm nay ông lại đến đây!” Cha cô đi đến trước mặt Lục Lập Tiêu một cách tôn trọng, nhìn thấy Kiều Hy bên cạnh anh: "Tiểu Kiều cũng đến rồi hả?"
"Bố!" Cô gọi ông.
"Ừ, ngoan! "
Kiều Liên Kim trả lời, giọng điệu không có chút cảm xúc, cũng không nhìn cô.
Đối với một đứa con nuôi, tình yêu của Kiều gia dành cho cô vốn không nhiều.
Đến nỗi sau đó, trên bàn ăn gia đình, bố mẹ nhà họ Kiều tập trung chú ý đến việc làm hài lòng Lục Lập Tiêu, coi cô con gái ngồi bên cạnh anh như là không khí.
Kiều Hy cũng đã quen bị đối xử như vậy, cô cố ý khiến hơi thở mình càng nhẹ hơn, giảm thiểu cảm giác tồn tại.
Vì vậy, khi Lục Lập Tiêu nhìn cô lần thứ ba, cũng chỉ thấy cô cứ cúi đầu, như đang ngồi đếm những hạt cơm trong bát của mình.
Anh nghĩ đến cô vừa bị sốt đêm qua nên nhắc nhở: “Cứ ăn nhiều lên chút!”
Không thể hiện sự quan tâm nào trong giọng nói, và cũng không gấp đồ ăn cho cô.
Nhưng lời nói đó khiến sự chú ý trên bàn ăn tối chuyển hướng đến Kiều Hy.
"Tiểu Kiều, Lục tổng kêu con ăn nhiều hơn, còn không mau đi bới thêm bát cơm?” Hồ Tuyết Liên nháy mắt nhìn cô.
Nghe vậy, người con nuôi chưa bao giờ dám cãi lời của Kiều gia, ngoan ngoãn đứng dậy, tự mình xuống bếp bới cơm.
Ngay khi cô bước ra khỏi phòng ăn, Kiều Hy dường như nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Hồ Tuyết Liên từ phía sau, khiến những ngón tay cô hơi run rẩy.
"Lục tổng, mấy ngày này Tiểu Kiều của chúng tôi hầu hạ ngài chú đáo chứ?"
Đúng, hầu hạ … từ này tuy lỗi thời nhưng rất thích hợp!
Vị trí của cô trong gia đình Kiều gia tương đương với một nô lệ, khi đến Lục gia thì … không bằng nô lệ luôn!
Sau khi tự bới cơm cho mình, Kiều Hy quay lại thì thấy một cánh tay trắng đột nhiên đập mạnh bát cơm ra khỏi tay cô.
Kiều Chi mặc một chiếc váy lộ vai màu đen, đang nhìn cô với ánh mắt cao ngạo: "Kiều Hy, hôm nay tôi thấy Lục tổng đến trường ra mặt cho cô, xem ra cô ở nhà họ Lục sống cũng khá tốt nhỉ!"
Nghe vậy, Kiều Hy không nói gì.
Kiều Chi bắt nạt cô đã là thói quen từ nhỏ rồi, cô biết cô càng nói nhiều càng bất lợi.
Tuy nhiên, đối phương không vì vậy mà buôn tha cho cô, giọng điệu lại càng hà khắc hơn: "Người đàn ông đó vốn bất lực, mà cô có thể hầu hạ anh ta thoải mái như vậy, tôi thật sự ngưỡng mộ thủ đoạn của cô!"