4120
Sờ vào cái mũi đau của cô, Kiều Hy ngước mắt lên và thấy một chiêc bóng đen cao to trước mặt cô lại hét lên.
"Á, á, á … có ma!"
"Im lặng!" Lục Lập Tiêu bắt lấy cô bé đang muốn chạy trốn, “Là tôi!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc và cảm nhận đước sức mạnh và sự ấm áp trên cổ tay cô, Kiều Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, không phải là một con ma!
Ngay lập tức, cô bé 'wa' một tiếng bay vào vòng tay Lục Lập Tiêu, ôm anh thật chặt: "Anh rể, cuối cùng anh cũng đã trở lại! có ma … em sợ!”
Lần này cô không phải giả bộ sợ sệt mà Kiều Hy thực sự sợ hãi! Xét cho cùng thì cô cũng chỉ là cô bé mười tám tuổi, bị bỏ lại một mình trong nghĩa địa lúc đem khuya như vậy, làm sao cô không sợ được?
Cảm thấy cô đang run rẩy, tay cô ôm chặt anh như đang nắm lấy phao cứu sinh, Lục Lập Tiêu cau mày một cách phản cảm, nhưng thu lại ý muốn đẩy cô ta ra của mình, chuyển sang vỗ nhẹ vào vai, vào lung cô: “Trên đời này không có ma!”
"Nhưng ... nhưng em đã thấy xương ... em không thể ra khỏi đây ..."
Kiều Hy níu lấy áo của anh, ngẩng mặt lên nhìn anh với vẻ sợ hãi, trông rất đáng thương, dáng vẽ ấy khiến người lạnh lùng như Lục Lập Tiêu cũng phải mềm lòng.
Người đàn ông điều chỉnh ánh sáng của điện thoại di động đến mức sáng nhất, rọi vào phía sau cô rồi nói với giọng bình tĩnh: "Đó là xương chó!"
Mặc dù anh nghe anh nói như vậy, Kiều Hy vẫn không dám quay lại nhìn, chỉ nhìn anh thận trọng: "Anh rể, anh đến để đưa em về phải không?"
"Có biết lỗi chưa?", Lục Lập Tiêu hỏi.
“Em biết lỗi rồi, em không dám nữa đâu!” Cô bé khịt mũi.
Không biết liệu cô có thực sự biết lỗi hay không. Cô bé vốn rất biết cách khiến người khác hài lòng, và làm ra dáng vẻ đáng thương!
Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu nhìn vào khuôn mặt bẩn thỉu của cô và máu trên cánh tay cô do vết trầy khi cô ngã, anh cảm thấy cảm thông lần đầu tiên.
"Lần sau có dám nói dối trước mặt tôi nữa không?"
"Không dám nữa! "
"Có dám chơi với những người đàn ông khác nữa không?"
"Không dám nữa! " Kiều Hy lắc đầu theo quán tính.
Sau đó mới phản ứng lại, co chơi với người đàn ông khác hồi nào?
Bất kể sự bối rối trên khuôn mặt của cô gái, nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Lục Lập Tiêu không làm khó cô nữa.
Vì vậy, việc sau đó là người đàn ông vóc dáng cao to dẫn theo một cô gái nhỏ nhắn đi về. Hình ảnh sống động về sự chênh lệch chiều cao gần như phá hủy bầu không khí lạnh giá của nghĩa địa.
Quả nhiên là nhân vật với biết danh Diêm Vương Nam Thành, khí chất mạnh mẽ của Lục Lập Tiêu khiến người ta có cảm giác ngay cả ma quỷ cũng phải tránh xa.
Có anh ta bên cạnh, Kiều Hy không sợ chút nào, nhưng bàn tay nắm góc áo của anh ta vẫn đang nắm rất chặt!
Lần này, chỉ mất mười phút để ra khỏi nghĩa trang.
Trên xe của Lục Lập Tiêu, thấy anh đang lái xe đường đưa cô về Lục gia, Kiều Hy mới thở phào nhẹ nhõm.
Dựa lưng trên ghế, lúc này cô gái mới nóng lên.
Lục Lập Tiêu, ngươi là tên khốn, bỏ cô một mình ở nơi khủng khiếp như vậy, đừng nghĩ rằng đưa cô trở về rồi thôi nhé.
Sẽ có một ngày, cô sẽ cho anh biết tay!
Kiều Hy nghĩ thầm, nhưng tâm trí của cô dường như không nghe lời cô, càng ngày càng nặng…
Đậu xe trước cửa nhà, Lục Lập Tiêu tháo dây an toàn và thấy cô gái bên cạnh anh đang ngủ.
Anh vươn tay vỗ nhẹ vào cô: "Kiều Hy, dậy! "
Tuy nhiên, cô không có phản ứng gì cả.
Lục Lập Tiêu kêu cô thêm hai lần nữa và thấy rằng có gì đó không ổn.
Bàn tay lớn chạm vào trán cô gái, hơi nóng như thiêu đốt truyền vào tay anh ta như muốn đót cháy lòng bàn tay của anh.