4118
Lục Lập Tiêu cúi đầu nhìn con bé đang khóc trước mặt sau đó nhìn Thẩm Thiếu Khiêm với mảnh tay áo trên tay: “Tôi nhờ anh dẫn con bé lên lầu, sao anh lại dẫn nó tới đây?”
"Tôi ..."
“Anh ấy kêu em mặc quần áo của cô gái thỏ, em không chịu thì ép buộc em!” Cô ngẩng đầu lên, khóc lóc.
Giọng nói vẫn run rẩy, vẻ bề ngoài đáng thương đó khiến cho Đường Cảnh Thiên cũng có chút cảm động: “Thẩm thiếu gia, anh có chút quá đáng rồi đó!”
"Tôi không có! Con bé này không có câu nào là nói thật, đừng tin lời cô ta!” Thẩm Thiếu Khiêm có chút kích động, bước về phía trước một bước, “Lục thiếu gia, tôi chỉ muốn giúp anh dạy dỗ con bé một chút thôi!”
"Người của Lục Lập Tiêu tôi, không tới phiên người khác dạy dỗ!”
Câu nói tuyên bố chủ quyền một cách kiêu ngạo của Lục Lập Tiêu, khiến cô bé đang che mặt khóc lóc càng thêm run rẩy.
"Người của anh? Lục thiếu gia, anh thật sự muốn thu nhận cô ấy hả? tôi vừa nãy không phải nói với anh con bé này … ê! Sao bỏ đi rồi?”
Khi Thẩm Thiếu Khiêm chưa dứt lời thì thấy ánh mắt cảnh cáo của Lục Lập Tiêu, sau đó dãn con bé đang khóc Kiều Hy rời khỏi.
"Lục thiếu gia, tôi vẫn chưa nói hết mà! Làm anh em bao nhiêu năm rồi, anh tin con nha đầu đó mà không tin tôi hả?”
Nghe Thẩm Thiếu Khiêm kêu la một cách ấm ức như vậy mà Lục Lập Tiêu cũng không quay lại, Đường Cảnh Thiên thông cảm và vỗ nhẹ vào vai anh ta: “Được rồi, Lục thiếu gia không phải không tin anh, ý của anh ta là anh đừng xen vào chuyện này nữa!”
"Nhưng con bé đó vu oan cho tôi, tôi phải giải thích rõ rang!” Thẩm Thiếu Khiêm nói một cách lo lắng.
"Tôi cũng nhìn ra cô ta vu oan cho anh, chẵn lẽ Lục thiếu gia không nhận ra? Anh ta là Lục Lập Tiêu, tinh ranh như vậy mà! Cho dù Kiều Hy có là con hồ ly, cô ta cũng sẽ bị con hổ xấu tính chinh phục mà thôi. Đợi mà xem, còn nhiều chuyện vui sẽ xảy ra lắm!”
Đường cảnh Thiên nhìn bóng lưng Kiều Hy đang theo sau Lục Lập Tiêu, ánh mắt anh lóe lên một sự thông cảm.
——
Khi lên xe, Kiều Hy đã lau hết nước mắt trên mặt.
Cô nhìn qua người đàn ông mặt mày cau có, nói một cách thận trọng: "Anh rể ...... Thật ra em đến tìm anh là vì Kiều gia muốn mời anh qua đó dùng một bữa ăn."
Lục Lập Tiêu: "..."
Người đàn ông không trả lời, mặt mày cau có, khởi động xe và rời khỏi bãi đậu xe.
Chắc là anh ta có nghe thấy? nhưng sao không có phản ứng gì, rốt cuộc là có đi hay không?
Cô cau mày, lén nhìn anh vài lần, cũng không biết anh có ý gì.
Trước kia, khi Lục Lập Tiêu là vị hôn phu của chị ba đến Kiều gia, Kiều Hy đã cảm thấy rằng người anh rể này không dễ gần rồi. Nhưng người ta có tiền, có địa vị, nên người nhà họ Kiều xem anh ta như hoàng đế.
Do đó, cô chỉ còn cách hỏi lại lần nữa: "À … anh có đi không? Để em báo bên kia một tiếng!"
Lục Lập Tiêu: "..."
Trời, vẫn không có phản ứng gì!
Kiều Hy không hỏi nữa, cô quay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe, có vẻ như đây không phải đường về nhà họ Kiều.
Điều đó có nghĩa là không đi rồi, phải không?
Cô gái cúi đầu và lén nhắn tin với Hồ Tuyết Liên nói rằng hôm nay họ không thể đến được, khi nhìn lên thì cảm thấy có gì đó không ổn.
Đây không phải là đường đến Kiều gia, cũng không phải là hướng trở về Lục gia.
Tại sao phía trước các cột đèn giao thông ngày càng ít hơn, ra khỏi thành phố rồi sao?
Kiều Hy không dám hỏi, chỉ ngồi im lặng trong một thời gian, xem phong cảnh ở phía trước của xe ngày càng tối, ngày càng vắng vẻ, không biết tại sao trái tim cô bắt đầu hoảng sợ.
Sau khoảng một giờ đồng hồ, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại, Kiều Hy không kiềm nổi và hỏi: "Anh rể, đây là đâu?"
"Nghĩa địa!"
Tiếng nói của anh ta mờ nhạt, không có nhiệt độ, dễ nghe nhưng nó là một chút ghê rợn.
Khi Kiều Hy chưa kịp ngạc nhiên thì lời nói tiếp theo của anh khiến cô sợ hãi: "Xuống xe!"