4117
"À ... Tôi đến để tìm người, tôi tìm Lục Lập Tiêu!"
Nghe lời cô nói, bảo vệ tại cửa nhịn không nổi cười lên: "Cô nói cô quen Lục Lập Tiêu? Cô lừa con nít hả? những đứa như cô tôi thấy nhiều rồi, chắc chắn là muốn lẻn vào để ăn bám đây?"
"Tôi thực sự biết Lục Lập Tiêu, anh ấy là anh rể của tôi!"
"Cô nói Lục Lập Tiêu là anh rể của cô? Ồ, tôi cũng nói rằng anh ấy là cháu trai của tôi, cô có tin không?"
Bảo vệ thấy quần áo Kiều Hy đang mặc không thuộc tầng lớp trên thì nhận định cô ta không có quan hệ gì với những người thuộc tầng lớp trên, do đó nói giọng đầy mỉa mai: “Cút! Thật sự muốn vào thì đi cửa sau báo danh, đăng ký làm những cô thỏ!"
Nói xong, anh ta đẩy cô ra một cách vô lễ.
Đúng lúc này, một giọng nói đã ngăn cô lại: "Đây là người tôi gọi đến!"
Người đàn ông với bộ đồ tây trắng được ủi thẳng thớp, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt quyến rũ, nhìn phụ nữ với ánh mắt mang một chút phù phiếm.
Thấy anh ta, khuôn mặt Kiều Hy thay đổi một chút, và rồi cô đẩy người bảo vệ trước mặt và bước vào.
"Kiều Hy, Lâu quá không gặp!"
Đến trước mặt Thẩm Thiếu Khiêm, Kiều Hy nháy mắt với anh ta và giả ngốc: "Chúng ta quen nhau hả?"
"Lấy phí chia tay của em trai tôi đi với người đàn ông khác, bây giờ lại ăn bám Lục đại thiếu gia, cô đương nhiên là không muốn nhớ tới tôi rồi!” Thẩm Thiếu Khiêm nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ, "Cũng không muốn tôi kể với Lục thiếu gia chuyện quá khứ của cô phải không?"
Nghe vậy, tay của Kiều Hy nắm chặt lại.
Cô không ngờ Thẩm Thiếu Khiêm với Lục Lập Thiên lại là bạn với nhau
Hứ, kể rồi thì có làm sao? Dù sao thì cô cũng không làm gì có lỗi!
Người đàn ông đó đưa Kiều Hy đi thang máy nhưng không phải đi đến tầng cao nhất mà là đến phòng thay đồ ở tầng một, lấy một bộ đồ thỏ gợi cảm cho cô.
"Mặc nó vào! Áo này xứng với cô!"
Kiều Hy làm sao không nghe ra ý khiêu khích trong lời của anh ta, cô không nhận đồ: “Lục Lập Tiêu ở đâu? Tôi đến tìm anh ta mà.”
"Cô không phải muốn dụ dỗ Lục Lập Tiêu sao? Chỉ cần mặc bộ váy này và xem anh ấy có hứng thú với cô không?!"
"nhàm chán!"
Kiều Hy không muốn đôi co với anh ta, cô bước ra ngoài.
Cô lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho Lục Lập Tiêu, nhưng bị Thẩm Thiếu Khiêm nắm lấy tay của mình: "Tôi cảnh báo cô, Lục thiếu gia là anh em tốt của tôi, cô tránh xa anh ấy ra cho tôi! Không thì đừng có trách tôi!”
"Thả tôi ra!"
Kiều Hy gắng sức không lại người đàn ông đó, con ngươi cô đảo một cái rồi quay lại hỏi anh ta: “Đừng trách anh như thế nào?”
"Tôi ..."
"Cứu tôi với!" Thẩm Thiếu Khiêm chưa nói được lời nào thì bị ngắt lời bởi tiếng hét sợ hãi của cô bé trước mặt anh: "Có tên dê xồm!"
"Này, cô đừng nói bậy!"
Thẩm Thiếu Khiêm nghe vậy cau mày, muốn bịt miệng Kiều Hy lại, kết quả cô cố sức vùng vẫy. Chỉ nghe ‘rẹt’ một tiếng, áo sơ mi chất lượng kém của cô đã bị xé rách ra, người cô cũng ngã xuống vì mất cân bằng đột ngột.
Nhưng cô không ngã xuống đất, mà lại ngã vào một cái ngực cứng và rộng.
Cô nhìn lên và thấy khuôn mặt thờ ơ của ai đó, Kiều Hy như đột nhiên thấy người thân yêu của mình: "Anh rể, em bị bắt nạt!"
Cô bé nắm chặt tay áo của Lục Lập Tiêu bằng cả hai tay, cặp mắt long lanh của cô nhìn anh chằm chằm, cô chuyển sang hình tượng một chú thỏ trắng vừa bị bắt nạt chỉ trong một giây.
Thấy vậy Thẩm Thiếu Khiêm không khỏi cảm thấy choáng váng: "Lục thiếu gia, đừng bị cô ấy lừa!"