41148
Kiều Hy biết rằng bản thân cô chắc chắn làm không lại anh ta nên cũng không cố gắng chống cự.
Chỉ là khi Lục Lập Tiêu đi vào, trái tim cô gái đã sinh ra cảm giác đau khổ.
Giữa cô và anh, dường như đó luôn là ở vị trí một trên một dưới như vậy.
Anh muốn, cô buộc phải chịu. Không thể nói một chữ ‘không’, mối quan hệ này ngay từ đầu đã không bình đẳng.
Cô ấy đã chấp nhận điều kiện này thì dường như không có tư cách bất mãn, hay không hài lòng.
Nhưng Kiều Hy vẫn cảm thấy vô cùng chán nản, cô quay đầu qua một bên, vùi đầu vào gối.
Tóc ở tai bên xòe ra, che đi nữa mặt cô gái, Kiều Hy nhắm mắt, chỉ mong rằng anh ấy có thể nhanh chóng làm xong.
Khi hai người tiếp xúc với nhau, việc phát hiện tình trạng thể chất và tinh thần của người kia luôn rất dễ dàng.
Lục Lập Tiêu thấy cô không vui lắm. Người đàn ông đưa tay vuốt tóc Kiều Hy, để lộ một bên khuôn mặt cô gái, ép cô quay lại.
"Tiểu Hy, mở mắt ra và nhìn anh."
Kiều Hy nghiến răng và mở mắt dưới sự ép buộc của anh.
Nâng đôi mắt lấp lánh ắn lệ đó nhìn lên người đàn ông đang từ trên cao nhìn xuống cô.
Khuôn mặt tuấn tú bị những giọt mồ hôi làm cho lấp lánh, cơ bắp của phần thân trên của người đàn ông cân đối, rung rẫy theo nhịp, rất gợi cảm.
Cái đẹp nhất là đôi mắt của anh, trong đen như mực.
Khi tình dục đạt đến đỉnh điểm, ánh mắt Lục Lập Tiêu sẽ lộ ra sự phiêu diêu, rất cuốn hút.
Kiều Hy nhìn nhau với anh, chỉ cảm thấy mình như đang chết trong ánh mắt ấy, tim cô đập rất nhanh, nhanh đến như muốn nghẹt thở.
Dần dần, nhịp chuyển động của anh chậm lại và bắt đầu biến thành nhịp phù hợp hơn với phụ nữ.
Lục Lập Tiêu cúi đầu và đặt một đôi môi mỏng lên môi Kiều Hy, nhưng không hôn sâu, chỉ bám lấy nó.
Cảm thấy nhau.
Từ nhỏ, việc tiêu thụ đồ vật đều là thứ đắt nhất, Lục Lập Tiêu cũng rất biết cách thưởng thức trong vấn đề này.
So với sự điên rồ của anh thời gian đầu trải nghiệm đàn bà, bây giờ kỹ thuật Lục Lập Tiêu rõ ràng đã tiến bộ hơn nhiều và lại biết khống chế nhịp điệu..
Anh ta không chỉ hài lòng với niềm vui mà anh ta có được, mà còn thích thú với quá trình chinh phục cùng với quá trình dung hợp thân thể và tinh thần cùng lên đến đỉnh của hai người.
Ban đầu, Kiều Hy trong lòng vẫn không muốn, nhưng với tác dụng và ảnh hưởng của anh ấy, kích thích của các giác quan tầng tầng lớp lớp dồn đến, nhấn chìm cảm giác khó chịu trong lòng của cô gái, chỉ còn lại sự điên rồ trong khoái cảm.
Một lần không đủ, Lục Lập Tiêu còn bế Kiều Hy vào phòng tắm.
Mở vòi sen, nước lạnh ngay lập tức kích thích cô gái co lại, ôm chặt lấy anh, khiến người đàn ông thở một hơi dài thoải mái.
Sau khi anh cảm thấy nhiệt độ phù hợp, anh ấn Kiều Hy đặt bồn tắm rồi đè người mình lên.
Những giọt nước trên đầu nhỏ xuống, tạp thành làn sương giữa hai người, Tạo cảm giác nét đẹp trong sương, cộng với lực nổi của nước khiến màn trình diễn này đẹp hơn.
Sau khi tắm xong ra, Kiều Hy đã kiệt sức.
Cô gái dựa vào ngực anh và lắng nghe nhịp tim của người đàn ông, cảm thấy rằng anh ấy rất hư.
Biết rằng cô không chịu thì cố ý làm lâu hơn bình thường, dùng một cạm bẫy tình dục như vậy để dụ dỗ cô bước vào bẫy khiến cô phải đầu hàng.
Kiều Hy đã từng tự cho rằng biết qua vô số đàn ông, nhưng về mặc ‘tương tác thân thể’, cô ấy chỉ là một người mới, được Lục Lập Tiêu dẫn dắt.
Mọi bí ẩn trên cơ thể cô đều bị người đàn ông này nắm hết trong lòng bàn tay.
"Hôm nay tâm trạng em buồn.” Lục Lập Tiêu nói một câu trần thuật.
Giọng nói điềm tĩnh, mang theo sự khàn khàn gợi cảm sau lửa tình vừa tắt, khiến người nghe cảm thấy nhột nhột: "Nói anh nghe, có chuyện gì vậy?”
"Không có gì." Kiều Hy buồn bã.
"Tiểu Hy, em biết anh không thích em nói dối anh."
"Được rồi." Kiều Hy bĩu môi, nói sự thật, "Em thấy anh ăn tối với Lâm Vi Du."
Trong phòng ngủ lúc này chỉ mở một chiếc đèn ngủ màu vàng, nên Kiều Hy không bắt được phản ứng nào của anh sau lời nói của mình.
Hoặc là anh ấy không có phản ứng gì cả.
Anh ấy trước giờ luôn phát hiện cô ấy nói dối, còn cô nhìn anh thì chỉ luôn như nhìn bông hoa trong sương mù.
"Ừ?"
Người đàn ông trả lời lại đơn giản một âm tiết, như đang chờ Kiều Hy nói tiếp.
Còn nói tiếp gì nữa? Chất vấn một cách giận dữ ư? Cô làm gì có tư cách đó.
"Tại sao anh mời cô ấy ăn cơm?”
"Cô ấy đã mời anh ngày hôm qua, do vậy anh nên mời lại cô ấy một bữa.”
Ồ? Xem ra họ không phải là lần đầu tiên ăn cơm cùng nhau như vậy?
Tính luôn cái đêm mà bị Kiều Hy phá thì đã có ba lần rồi?
Hay là có những lần cô không biết, ai biết được có bao nhiêu lần rồi chứ?
Lục Lập Tiêu thấy cô không nói chuyện trong hai phút, cứ cúi đầu xuống, anh lấy ngón trỏ của mình để nhấc cằm Kiều Hy lên, nhìn vào vẻ khó chịu trên khuôn mặt cô ấy: "Do anh ăn cơm cùng cô ấy nên em không vui hả?”
“Em có phải không có tư cách không vui không?” Kiều Hy hỏi.
"Cảm xúc không phải là thứ em có thể làm chủ sao, không liên quan đến tư cách. Anh nói em nghe, dù rằng anh có ăn cơm với cô ấy thì đó cũng không có ý nghĩa gì cả, anh có chừng mực.”
Lục Lập Tiêu thực sự có chừng mực.
Những năm nay, có rất nhiều cô gái theo đuổi anh ta, nhưng không một ai từng thành công qua.
Điều này không chỉ do Kiều Hy vượt trội, mà còn do quyết tâm không bị lung lay của chính anh ta.
Ở vị trí cao, xung quanh anh có quá nhiều cám dỗ.
Lúc trước, có lần Lục Lập Tiêu đi công tác, đối tác vì muốn lấy lòng anh, đã mời anh đi đến những show chuyên phục vụ đàn ông, còn sắp xếp một cô gái nhảy dâng tận giường anh, Lục Lập Tiêu không nói không rằng, đuổi cô gái nhảy ấy ra ngoài.
Sau đó, anh lái xe quay về vào ban đêm để ôm Kiều Hy mà ngủ mà …
Dù sao thì anh cũng là đàn ông đang độ tuổi sung sức, không thể nào hoàn toàn chống lại cám dỗ được.
Tuy nhiên, hễ có nhu cầu, Lục Lập Tiêu sẽ chỉ tìm đến Kiều Hy để giải quyết.
Anh ấy có những nguyên tắc của riêng mình, không bao giờ làm bậy ở ngoài.
Về điểm này, Kiều Hy vẫn rất tin tưởng ở anh.
Trước kia cô gái vẫn cảm thấy may mắn, cô đã tìm được một người đàn ông tốt như vậy.
Ngay cả khi đó chỉ là mối quan hệ nuôi cũng không phải lo lắng anh ấy sẽ ngoại tình. Ở bên anh ấy rất có cảm giác an toàn.
Nhưng dần dần, Kiều Hy dường như không dễ thỏa mãn như vậy nữa.
Ngay cả khi biết rằng anh ta khó bị cám dỗ bởi một người phụ nữ, Kiều Hy cũng không muốn thấy luôn có những người phụ nữ khác ve vãng bên cạnh anh ta.
Ngay cả chỉ là ăn một bữa cơm bình thường, cũng sẽ khiến cô ấy cảm thấy khó chịu như bị kim đâm vào tim.
Nó đã đâm cô cả đêm nay rồi ...
"Chú Lục, em muốn nói với anh chuyện này."
"Ừ?"
"Em dường như ... đã yêu anh rồi." Kiều Hy ôm cánh tay anh nói.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu sững sờ, dường như không đoán được cô gái đột nhiên nói điều này.
Sau đó, anh đột nhiên bật ra một tiếng cười từ ngực.
"Anh cười gì vậy?"
"Không có gì. Cảm thấy cô bé của anh lớn khôn rồi, còn biết nói những từ như ‘yêu’? Anh cứ tưởng em dùng từ ‘làm’ không chứ!”
Nghe vậy, Kiều Hy cảm thấy như bị xúc phạm.
Cô ấy lấy hết can đảm mới nói được với anh điều này mà? Lục Lập Tiêu phản ứng như vậy là sao?
Không tin tình yêu của cô ấy?
"Em đang nói sự thật, em yêu anh rồi.” Kiều Hy nhấn mạnh.
"Em có biết tình yêu là gì không?"
"Em biết, em thích anh. Mỗi ngày em đều muốn ở bên anh, thấy anh đi với người phụ nữ khác sẽ tức giận và đau lòng, em chỉ muốn anh thuộc về một mình em …”
"Cái này là do chúng ta bên nhau trong thời gian dài, hai người nãy sinh ra sự nương tựa lần nhau, ỷ lại vào nhau.”
"Không phải ỷ lại, không chỉ là thích, mà là yêu!” Kiều Hy kiên quyết.
"Được rồi, em nói là yêu thì là yêu.”
Lục Lập Tiêu không tranh cãi nhiều với cô ấy, cô ấy nói phải thế thì thế.
Cái giọng điệu này, ít nhiều mang theo một thái độ qua loa đối với cô gái.
"Còn anh thì nghĩ sao?" Kiều Hy không hài lòng với thái độ của anh ấy, muốn nhận được một phản hồi rõ ràng hơn từ anh ấy.
"Anh không biết tình yêu là gì."
Lục Lập Tiêu là một người theo chủ nghĩa thực tế tuyệt đối. Anh ấy rất lý trí, vì vậy anh ấy rất phù hợp làm kinh doanh.
Nhưng đồng thời, anh ta quá lý trí, biết quá rõ bản thân muốn gì.
Ở độ tuổi mà đàn ông nên vật lộn, anh ấy đã làm việc chăm chỉ và có được sự nghiệp như hiện tại.
Khi đến lúc cần có một người phụ nữ, anh ta dùng đủ mọi cách để chiếm hữu Kiều Hy.
Trong thế giới của anh ta, chỉ có chữ cần, không có chữ muốn.
Ngay cả Kiều Hy cũng cảm thấy rằng nếu cô ấy không xuất hiện trước mặt anh ta đúng thời điểm thì vào lúc này, người trong căn phòng này, trong vòng tay anh ta sẽ là một người phụ nữ hợp với tiêu chuẩn của anh ta khác.
Theo quan điểm của Lục Lập Tiêu, phụ nữ đều không khác nhau bao nhiều.
Vì vậy, lúc trước khi nghe tin Kiều Ân quay về, Kiều Hy mới lo lắng như vậy.
Lục Lập Tiêu không có nhiều yêu cầu đối với phụ nữ, giống khi xưa nhanh chóng xác định hôn nhân với Kiều Ân vậy.
Nếu không có sự mất tích của Kiều Ân, anh ấy có một gia đình hoàn hảo, sẽ không gặp được Kiều Hy.
Điều Lục Lập Tiêu muốn chỉ là một người phụ nữ phù hợp với cuộc sống, để lên giường thôi.
Một người như anh ấy vậy dường như không thích hợp để có được tình yêu.
Ngay lập tức, Lòng Kiều Hy dấy lên nỗi buồn, chỉ cần vào thời cơ thích hợp, xuất hiện đối tượng phù hợp, anh ấy chắc chắn sẽ kết hôn lần nữa.
Lục Lập Tiêu chắc chắn có thể cảm thấy sự buồn rầu của cô, nhưng giả vờ không biết.
Sau đó anh tắt đèn ở đầu giường, võ nhẹ cô gái trong vòng tay: “Em ngủ đi, đã muộn lắm rồi đó.”
"Ồ."
Kiều Hy không thể ngủ được. Trong vòng tay anh ,cô quay lưng lại với anh, anh cũng không nói gì.
Ngay cả khi Kiều Hy di chuyển ra khỏi vòng tay anh, anh vẫn không vươn ra để đưa cô trở lại.
Mười phút sau, Kiều Hy lại tự mình rút vào vòng tay anh.
Tìm một vị trí thoải mái và ngủ.
Sáng sớm hôm sau, như thường lệ, khi Kiều Hy dậy, Lục Lập Tiêu đã nấu nướng xong.
Hai người ngồi vào cùng nhau ăn sáng, và không khí trong nhà vẫn như thường lệ.
"Hôm nay em có kế hoạch gì?” Lục Lập Tiêu hỏi cô.
"Đi đến đài phát thanh để làm việc, Khả Tâm hẹn em đi chơi vào buổi tối, em không mấy muốn đi.”
"Em không muốn đi thì ở nhà nghỉ ngơi đi.”
"Ồ."
Kiều Hy cúi đầu trong hai giây và nhìn lên và hỏi anh ta, "Còn anh thì sao?"
Lục Lập Tiêu chưa kịp trả lời thì điện thoại anh reo lên.
Vì khi anh ta đang ăn sáng, điện thoại được đặt trên bàn, nên mắt Kiều Hy có thể lướt qua màng hình điện thoại và thấy người gọi đến là Lâm Vi Du.
Người đàn ông lấy điện thoại đến ban công để nghe điện thoại, Kiều Hy vừa húp hai ngụm cháo, người đàn ông đã quay lại hối cô.
"Em ăn xong chưa?”
Rõ ràng là cô Lâm đó tìm anh ấy nên anh ấy muốn đi nhanh.
Kiều Hy cảm thấy có chút khó chịu trong lòng, cô húp hai ngụm hết chén cháo rồi lau miệng, cầm túi xách lên: “Ăn no rồi.”
"Đi thôi, đưa cô đến đài phát thanh trước."
Xe Lục Lập Tiêu vừa dừng lại ở cổng đài phát thanh, nhưng Kiều Hy không vội xuống xe.
Cô đã suy nghĩ rất lâu trên đường đến đây, cuối cùng nhân lúc xe dừng lại, cô xông về phía anh ấy và khóa môi Lục Lập Tiêu.
Lục Lập Tiêu thuận thế đỡ trên mông cô gái và trao cho cô một nụ hôn sâu trong năm phút.
Sau đó khi hôn xong, chỉ nghe cô gái thở hổn hển và tỏ tình:” Chú Lục, em yêu anh."
"Ừ."
"Còn anh thì sao?"
Lục Lập Tiêu im lặng một lúc, đưa tay cô gái từ trên cổ mình xuống: “Tiểu Hy, giữa chúng ta không cần tình yêu."