41146
Buổi tối tan ca, Lục Lập Tiêu lái xe đến trước cửa đài phát thanh đợi Kiều Hy.
Cô gái bước lên xe ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cố gắng đưa mặt quay về hướng cửa kính.
Lục Lập Tiêu liếc xéo cô một cái, hỏi: “Trưa nay sao không làm tiết mục vậy?”
“Ừmm…vì em đột nhiên có tí việc nên đến muộn, đài phát thanh có nhờ các đồng nghiệp khác thay thế.”
“Chuyện gì?”
“Cũng không có gì.”
Nghe câu trả lời qua loa của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu không kềm nổi nhăn mày lại, giọng điều trầm xuống: “Tiểu Hy, em đang dỗi anh đấy à?”
“Không có.”
“Vậy em quay mặt lại, nhìn anh mà trả lời.”
Nghe Lục Lập Tiêu nói vậy, Kiều Hy không tiếp lời.
Cổ cô hơi khựng lại, nhưng không trả lời anh.
Thấy vậy, Lục Lập Tiêu hết kiên nhẫn, trực tiếp vươn tay ra quay mặt cô gái lại, để cô mặt đối mặt với mình.
Đối diện như thế, sắc mặt Lục Lập Tiêu có chút biến sắc nhẹ: “Mặt sao thế?”
“Không cẩn thận... …trượt té.”
“Vậy à?” tay Lục Lập Tiêu từ cằm cô gái nhẹ nhàng di chuyển lên, đầu ngón tay vuốt nhẹ 3 vết hằn đỏ trên má trái của cô, rõ ràng là bị móng tay phụ nữ làm xước.
“Đây cũng do té mà ra à?”
“Cái này do em không cẩn thận, tự mình cào trúng.”
Kiều Hy tránh tay của Lục Lập Tiêu, dùng tay bụm vết đỏ trên má mình lại, còn vết bầm trên mắt phải nữa, lại quay mặt nhìn về phía cửa kính, ngẩn người nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Cô đoán lời nói dối này không tiếp tục che đậy được nữa, nhưng vẫn cứ chọn giấu sự việc đi.
Vết thương trên mặt, là do lúc cô dạy dỗ ba bà tám đó bị đánh trả gây nên. Đó quả là 1 cuộc ẩu đả long trời lở đất ở đài phát thanh, ba người kia đều bị thương nghiêm trọng hơn cô.
Nhất là người tên Diệp Tử kia bị đánh đến nổi nhập viện, cho nên tiết mục buổi trưa hôm nay không thể diễn ra đúng giờ.
Kiều Hy cảm thấy bản thân không mất mát quá nhiều, cũng xem như đã báo thù rồi, nên không tính để cho Lục Lập Tiêu biết.
Thật ra hai năm nay, ngoài chịu đựng tính khí của người đàn ông này để anh ta bao nuôi mình, cô thật sự không có gây rắc rối gì cho anh cả, cũng không làm những thứ như lời đồn là cậy thế mà ức hiếp người khác.
Trong xe im lặng hẳn ra, Lục Lập Tiêu cũng không hỏi thêm gì nữa.
Từ đài phát thành về nhà, hai người đều không nói câu nào.
Ăn cơm xong, Kiều Hy chủ động rửa chén, thu dọn phòng sạch sẽ, sau đó lặng lẽ đi về phòng.
Lục Lập Tiêu ngồi ở trong phòng làm việc xem dữ liệu, ánh mắt dán vào thân hình cô gái đang trở về phòng.
Sau 2 phút suy nghĩ, Lục Lập Tiêu bỏ dữ liệu qua 1 bên, đi theo cô.
Đẩy cánh cửa phòng ra, nhìn thấy Kiều Hy đang ngồi ở đuôi giường chơi điện thoại.
Người đàn ông đi thẳng đến trước mặt, mệnh lệnh nói: “Cởi quần áo ra.”
“Cái đó của em chưa hết mà.”
Kiều Hy ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Lục Lập Tiêu đang dán vào mình, cuối cùng đứng dậy dưới áp lực: “Để em đi tắm trước đã.”
Cô gái nói xong đến tủ lấy quần áo, nhưng lại bị Lục Lập Tiêu kéo qua.
Ngay lập tức cô bị 1 lực kéo mạnh, đè xuống giường.
Lục Lập Tiêu cởi áo cô ra rất thành thạo, chưa đến nửa phút đã cởi sạch hết quần áo trên người của Kiều Hy.
Nhìn thân thể của cô, đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bỗng u ám: “Sao nhiều vết thương thế?”
Kiều Hy cố gắng cuộn tròn người lại, vẫn không che đậy được hết những vết bầm trên người cô.
“Em không phải đã nói trượt chân ngã sao, cho nên mới…thành ra thế này.”
Nghe vậy, đôi mắt Lục Lập Tiêu hí lại: “Ở cầu thang khúc nào?”
“Hả?”
“Ngày mai anh sẽ cho người san bằng nó.”
Kiều Hy: “… …”
“Bị thương nặng thế, sao không sớm nói cho anh biết? Cũng không đi bệnh viện?”
“Vết thương ngoài da thôi mà, không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa sẽ tan bầm thôi.”
“Em tưởng sức khỏe của em tốt lắm à?” Giọng điệu người đàn ông bỗng nghiêm lại, “Anh khó khăn lắm mới bồi bổ tốt sức khỏe cho em, em không xem ra gì à?”
“Em không phải… …”
“Kiều Hy, rốt cuộc đến lúc nào em mới chịu trưởng thành đây?”
Nghe Lục Lập Tiêu nói vậy, cô gái uất ức bặm chặt môi, không nói gì.
Quả thực sức khỏe Kiều Hy không được tốt, nếu là lúc trước, bị thương như vậy chắc chắn ngày thứ 2 sẽ sốt li bì.
Nhưng 2 năm nay mỗi ngày Lục Lập Tiêu đều dẫn cô đi chạy bộ, rèn luyện sức khỏe, còn mua đủ thứ đồ ăn tẩm bổ cho cô, đã khiến sức đề kháng của cô gái tăng lên rất nhiều.
Kiều Hy không nói, là vì biết anh sẽ lo lắng, sợ làm phiền anh.
Nhưng không ngờ trong lòng anh, vẫn cảm thấy cô không hiểu chuyện.
Thấy cô đột nhiên im lặng, bộ dạng lại trông vẻ đáng thương, Lục Lập Tiêu hỏi: “Em còn thấy oan uất lắm à?”
“Không có.”
“Vậy rốt cuộc là sao?”
“Chỉ là trượt chân ngã thôi.”
Thấy cô gái nhất quyết không nói, Lục Lập Tiêu giằng co với cô đủ 5 phút.
Cuối cùng, người đàn ông đó thở dài 1 tiếng, từ trong tủ lấy ra tuýp thuốc phòng sẵn. Bóp vào lòng bàn tay thoa nóng, sau đó xoa bóp cho cô gái, lần lượt xoa hết vào những chỗ có vết bầm trên người cô.
Xong việc, Lục Lập Tiêu mặc quần áo tay dài cho cô.
Tuýp thuốc đó có tác dụng rất nhanh, vừa mới xoa được 1 lúc thôi, Kiều Hy đã cảm thấy toàn thân nóng ran rồi.
“Tối nay đừng tắm, cứ ủ như thế sẽ nhanh khỏi hơn đấy.”
“Uhm.” Kiều Hy nghe lời gật gật đầu.
Tối hôm đó cô ngủ rất sớm, Lục Lập Tiêu sau khi xoa thuốc cho cô lại trở ra làm việc tiếp.
Cho đến nửa đêm, người đàn ông đó mới trở về phòng, ôm lấy cô ngủ.
Đêm ấy cô gái ngủ không được ngon, cô mơ thấy Lục Lập Tiêu không cần cô nữa.
Giấc mơ như vậy, thật ra cô đã mơ không ít lần.
Dù sao Lục Lập Tiêu đã tới tuổi nên kết hôn rồi, bác gái Lục cũng thường hay hối thúc chuyện này.
Kiều Hy rất lo lắng không biết khi nào anh sẽ bị thuyết phục, kết hôn với vị tiểu thư môn đăng hộ đối nào đó, sau đó không còn cần mình nữa.
Có lẽ lúc đó, Kiều Hy còn chưa tốt nghiệp đại học.
Cô cái gì cũng không biết.
Cho dù hồi trước biết, cũng bị bệnh ỷ lại mấy năm nay của mình làm cho thoái hóa hết.
Nếu như cô cứ thế bị bỏ lại ở 1 con đường lạ lẫm, làm sao cô có thể sinh tồn được?
Giấc mơ cô gái cũng như vậy, bất lực bị bỏ lại trên con đường đông nghịt, xung quanh quen thuộc do không có anh cũng trở nên lạ lẫm. Mọi thứ chưa biết giống như 1 cơn nước lũ, bốn bề tám phía tập kích nhấn chìm cả con người cô, khiến cô không cách nào thở được.
3h đêm khuya, Kiều Hy giật mình tỉnh giấc.
Tỉnh rồi mới phát hiện thì ra Lục Lập Tiêu đã gỡ bỏ nút áo của cô, đôi tay người đàn ông đè trước ngực mình, nên mới gặp cơn ác mộng khó thở thế này.
Cô gái thở phào, quay người lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Kiều Hy không cần dậy sớm.
Bởi vỉ Lục Lập Tiêu nói sẽ giúp cô xin nghỉ phép, để cô 2 ngày nay không cần cô tới đài phát thanh.
Việc anh sắp đặt, thường thì Kiều Hy sẽ không có bất kỳ ý kiến nào.
Sức khỏe của cô quả thật không được khỏe, ăn sáng xong, lại lê bước đi nặng nề của mình đi ngủ tiếp.
Đến buổi trưa, trợ lý của Lục Lập Tiêu sẽ đến đưa bữa trưa cho cô, đồng thời sẽ xử lý hết mọi việc sau khi cô ăn xong, để không làm lỡ giấc ngủ của Kiều Hy.
Cứ thế vô tri vô giác qua 2 ngày, cho đến trưa ngày thứ 3. Cô nhận được điện thoại của Lục Lập Tiêu.
“Đến đài phát thanh đi.”
“Bây giờ sao?”
“Uhm.”
Nghe vậy, trong mắt Kiều Hy lóe lên chút ngạc nhiên.
Nhưng vẫn nhanh chóng dậy thay quần áo, chuẩn bị ra đường.
Do mấy ngày nay bị Lục Lập Tiêu nuôi như heo, Kiều Hy cho dù sức khỏe không tốt cũng hồi phục rất nhanh.
Người đàn ông đó còn lấy trứng gà đã luộc xoa lên mắt cho cô, vết bầm trên khóe mắt của Kiều Hy đã tan rồi, vết đỏ trên mặt cũng nhạt đi.
Đánh lớp phấn che khuyết điểm vào, cơ bản là sẽ không nhìn ra nữa,
Lục Lập Tiêu thông báo cô đến phòng hội nghị cấp cao, khi Kiều Hy đến đó, thấy người đàn ông của cô ngồi ở vị trí lãnh đạo cao nhất, bên dưới là những lãnh đạo khác đang ngồi ngay ngắn và sợ hãi.
Có 3 cô gái đang đứng xếp thành 1 hàng, nhìn thấy Kiều Hy bước vào, liền trực tiếp quỳ xuống: “Kiều tiểu thư, là do chúng tôi không tốt. Do chúng tôi nói nói lung tung, cô người lớn đừng chấp kẻ tiểu nhân, tha lỗi chúng tôi lần này đi.”
Kiều Hy cúi đầu nhìn, trước mặt cô chính là 3 nữ MC nói xấu cô lần trước.
Vết thương trên người Kiều Hy cũng mau khỏi rồi, bọn họ còn mặt mũi sưng tấy thế kia.
Hơn nữa còn nghiêm trọng hơn hôm đó nữa, xem ra là vết thương mới.
Tay của Diệp Thanh vẫn còn phủ lớp băng y tế, rõ ràng là vừa mới ra viện đã bị lôi đến đây.
Kiều Hy dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lục Lập Tiêu, nghe người đàn ông đó nói: “Trần đài trưởng, những lời tôi vừa nói ông thấy thế nào?”
“Lục tổng nói đúng lắm. Hành vi của ba nữ MC này ở đài phát thanh quả thật rất xấu xa, ảnh hưởng cả bầu không khí nơi đây, cần phải trừng trị nghiêm khắc. Cậu yên tâm đi, tôi đã quyết định khai trừ họ rồi, đồng thời sẽ thông báo trong ngành, vĩnh viễn không tuyển dụng họ nữa.” Trần đài trưởng phỏng đoán tâm tư của Lục Lập Tiêu mà hùa theo.
Đối với trừng phạt này, Lục Lập Tiêu xem như cũng hài lòng.
Anh nhìn Kiều Hy nói: “Em còn có yêu cầu nào khác không?”
“Không.” Kiều Hy lắc đầu.
“Vậy cứ thế mà làm đi. Tiểu Hy bây giờ còn đang ở giai đoạn thực tập, tôi hi vọng sắp xếp một MC có kinh nghiệm đi theo đào tạo cô ấy, cũng không hi vọng ở đây sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì nữa ảnh hưởng tới tâm trạng của cổ.”
“Lục tổng, cậu yên tâm đi. Chúng tôi nhất định sẽ theo yêu cầu của cậu, chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Kiều Hy: “… …”
Dưới bao ánh mắt dõi theo của mọi người mà nói chăm sóc, có thật sẽ tốt không?
Cô lúc đầu không nói cho Lục Lập Tiêu biết chuyện mình bị ức hiếp ở đài phát thanh, chính là sợ tình trạng như hôm nay xảy ra.
Không ngờ bản thân không nói anh cũng đã đi điều tra, chuyện không nên xảy ra vẫn xảy ra rồi.
Sau khi rời khỏi đài phát thanh, Kiều Hy có thử bàn bạc chuyện này với Lục Lập Tiêu.
Cơ bản là cô thấy, việc của mình thì tự mình giải quyết, không cần anh gióng trống khua chiêng giúp cô ra mặt như thế.
Nhưng thái độ gia trưởng của Lục Lập Tiêu thật không dễ thay đổi.
“Giải quyết mà em nói, là đánh nhau với người khác làm bị thương khắp người à?”
Kiều Hy: “… …”
“Tiểu Hy, em có anh rồi, thì nên học cách tránh làm những chuyện tốn công sức đó. Tài nguyên và ưu thế là thứ để em lợi dụng, để em cao hơn người ta 1 bậc.”
“Nhưng đứng cao quá, có lúc sẽ khiến ta khó thở.”
Nghe Kiều Hy nói vậy, sắc Lục Lập Tiêu bỗng trầm lại: “Em cảm thấy là do anh làm em khó thở à?”
Cái này bảo cô làm sao trả lời đây? Nếu nói phải, dự đoán 1 cơn bão lại đến.