41141
Ngồi trước quán cà phê đối diện đài phát thanh, Kiều Hy trên tay cầm ly cà phê đá Cappuccino vừa mới gọi, ánh mắt do dự.
“Tiểu Hy, thật ra em không cần căng thẳng như vậy. Lần này chị về, không phải vì muốn giành Lục Lập Tiêu với em.”
Nghe vậy, Kiều Hy kinh ngạc hướng mắt về Kiều Ân.
Trong ấn tượng của cô, Kiều Ân thuộc dạng tiểu thư khuê các điển hình. Cử chỉ dịu dàng, nói chuyện khéo léo, dung mạo và cách ăn mặc cũng đều khiến người khác cảm thấy rất thoải mái, là một cô gái nho nhã tiêu biểu.
Bây giờ hai năm trôi qua nhìn lại cô, Kiều Hy phát hiện lớp makeup trên mặt cô đậm hơn chút. Nhất cử nhất động vẫn rất cao quý, chỉ là trên vùng trán bắt đầu có dấu hiệu của người từng trải.
Chưa đến tuổi 30, đuôi mắt trái đã hằn lên vết chân chim mờ nhạt rồi?
“Chị hai, 2 năm nay chị đã đi đâu? Có phải ở bên ngoài chịu khổ nhiều lắm không?”
Nói thật, mối quan hệ giữa Kiều Hy và Kiều Ân không tốt lắm.
Những trải nghiệm khi còn nhỏ, khiến bản năng cô tự bài xích tất cả người trong Kiều gia.
Tuy Kiều Ân không giống Kiều Chi ức hiếp cô, nhưng khoanh tay đứng nhìn và đối xử lạnh nhạt, cũng đủ khiến Kiều Hy cảm nhận rõ sự khinh thường của người đứng ở địa vị trên cao như cô.
Do vậy, câu hỏi này của Kiều Hy chẳng qua chỉ là chào hỏi thông thường, không có nghĩa là thật sự quan tâm lo lắng.
Đúng như cô gái dự đoán, Kiều Ân chỉ cười nhạt trả lời lấy lệ: “Cũng tốt!”
“Đúng rồi Tiểu Hy, em sống thế nào?”
Kiều Ân nói, đưa mắt liếc qua quần áo Kiều Hy đang mặc trên người, tốt hơn nhiều lúc ở Kiều gia, “Xem ra có lẽ không tệ đó. Chị vừa mới trở về đã nghe nói, em bây giờ là người mà Lục thiếu gia rất yêu thương chiều chuộng.”
Kiều Hy cũng không phủ nhận: “Anh ấy quả thật đối xử với em rất tốt, bọn em ở bên nhau rất vui vẻ.”
Hai chữ “Bọn em” mà cô nói, như lời chứng tỏ mối quan hệ của bản thân và Lục Lập Tiêu thân mật, vui vẻ ra sao.
Có lẽ Kiều Ân đã nghe ra, trong câu nói mang chút thị uy với mình.
Hết cách, bây giờ cả thế giới của Kiều Hy đều do Lục Lập Tiêu cho mình, cô cần phải giữ chặt lấy anh, không buông tay!
Anh từng nói, chỉ cần bản thân không buông tay, anh ấy mãi mãi sẽ là của cô.
Nhưng phản ứng của Kiều Ân không mãnh liệt lắm, trái lại rất bình tĩnh uống ngụm cà phê, mới bắt đầu nói: “Trước khi đến gặp em, chị đã nghe Tiểu Chi nói tình trạng hai năm nay của em, Chị biết em sống tốt ra sao, nên em không cần cố ý nhấn mạnh đâu. Không phải đã nói rồi sao? Chị về không phải vì muốn tranh giành với em, duyên phận giữa chị với Lục Tổng đã sớm chấm dứt từ hai năm trước rồi.”
“Chị đến, chỉ muốn xác định em có thật sự sống tốt như lời đồn không. Dù sao lúc trước, cũng vì chị mà em mới bị đưa tới Lục gia. Đối với chuyện này chị luôn áy náy. Nhưng bây giờ thấy em vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này, chị cũng yên tâm rồi.”
Nghe Kiều Ân nói, Kiều Hy nửa tin nửa ngờ.
Vì sao câu “vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này” cô lại cảm thấy như mang ý châm biếm thế nhỉ?
“Vậy sao? Em còn vì chuyện chị hai và Chú Lục của em từng có hôn ước mà cảm thấy áy náy. Giờ đây thấy chị đã nghĩ thoáng, em cũng yên tâm.” Kiều Hy trả lại câu nói hồi nãy cho cô.
Nghe vậy, sắc mặt của Kiều Ân dường như nghiêm nhẹ lại một giây.
“Tiểu Hy, hình như em có ý thù địch với chị? Vẫn không tin những lời chị vừa nói à?”
Kiều Ân thở dài 1 tiếng, tiếp tục nói: “Nói thật, Lục Tổng là người đàn ông rất ưu tú, nên em đa nghi như thế cũng bình thường. Nhưng chị đã nói rõ lập trường của mình, chị biết mình đã rời khỏi 2 năm, có trở về mọi chuyện cũng đã khác xưa, nên chị đã sớm quyết định từ bỏ rồi
Hơn nữa, 2 năm nay Lục gia phát triển càng ngày càng tốt, sớm đã không còn là nơi mà Kiều gia chúng ta trèo cao được nữa. Em nghe nói chưa, Lục bá phụ năm nay lại có triển vọng lên chức, được điều đi Thủ Đô để nhận chức. Tất cả đều là do gần đây ông giữ mối quan hệ thân mật với quan chức cao, nghe nói vị chức quan cao đó có 1 cô con gái xấp xỉ tuổi em, chị thấy tính cảnh giác của em đặt nhầm chỗ rồi đó.”
Kiều Ân nói xong, phát hiện Kiều Hy đã sớm bị cảnh tượng bên ngoài cửa kính thu hút.
Nhìn về hướng ánh mắt của cô, thấy 1 chiếc xe Bentley dừng ở bãi đậu xe bên ngoài quán cà phê.
Xe mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen bước ra, đi lại gần về phía quán.
Có lẽ do thời tiết quá nóng, tay áo Lục Lập Tiêu xắn đến khuỷa tay, cổ áo mở ra 3 nút, so với bộ dạng nghiêm túc khắt khe thường ngày mà nói có thêm phần gợi cảm.
Buổi trưa mùa hạ, thời tiết nắng gắt. Nhưng người đàn ông đó bước đi trên phố, lại chói mắt hơn cả mặt trời.
Cửa quán cà phê đẩy ra, bóng dáng Lục Lập Tiêu dường như thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái trong quán.
Mắt Lục Lập Tiêu không hề nhìn đi chỗ khác, đi thẳng về hướng Kiều Hy đang ngồi, Kiều Ân lễ phép đứng dậy.
Kiều Ân hôm nay vốn chỉ muốn gặp Kiều Hy, vẫn chưa có sự chuẩn bị gặp mặt với Lục Lập Tiêu. Do đó ở trước mặt người đàn ông này, có chút mất tự nhiên: “Lục...Lục Tổng.”
Lục Lập Tiêu trước sau đều không nhìn cô, dường như không nghe thấy, chỉ lại gần kế bên Kiều Hy, sờ ly cà phê trước mặt cô gái: “Không phải đã bảo em đừng uống đá à? Lúc kinh nguyệt đau lại ôm bụng mà khóc.”
Khẩu khí này nghe như đang dạy dỗ, nhưng lại thể hiện sự cưng chiều rõ ràng.
Nghe vậy, Kiều Hy có chút ngại ngùng. Đại ca, 2 chữ kinh nguyệt nói huỵch toẹt giữa chốn công cộng như vậy có hay không chứ?
Ở đây có nhiều người đang nhìn lắm đấy.
“Cỏn ngồi đó làm gì?”
“Hả?”
“Về nhà.”
“Ờ!”
Kiều Hy đứng lên, Lục Lập Tiêu kéo tay cô quay lưng.
Nhìn họ sắp đi, Kiều Ân vội vàng gọi 1 tiếng: “Lục Tổng.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu dừng chân lại, quay đầu lại nhìn cô: “Cô là?”
“Em…em là Kiều Ân đây!”
“Không quen.”
Kiều Ân: “……”
——
Trở về xe, Kiều Hy bị ép đặt túi nước ấm lên bụng dưới trong thời tiết nóng bức này, nhìn Lục Lập Tiêu.
“Chú Lục, em phát hiện anh hư lắm nghen! Cú ra oai phủ đầu hồi nãy, phủ quá đẹp rồi chăng? Anh không thấy lúc chúng ta đi, mặt chị hai em xanh cả lên à.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô 1 cái: “Quả thực là không ấn tượng gì mấy với cô ấy.”
“Được, chảnh lắm!” Kiều Hy cho anh cái like.
Tiếp đó, Lục Lập Tiêu lại hỏi: “Hồi nãy cô ấy nói gì với em?”
“Chị ấy nói trở về không phải vì muốn hoàn thành hôn lễ với anh, bảo em đừng lo lắng, chị ấy sẽ không giành anh đâu.” Kiều Hy nói đến đây, bĩu môi, “Xem ra thị trường của anh không được thơm lắm, không ai giành cả.”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu mắt hí lại nhìn Kiều Hy 1 cái: “Thế em trả lời thế nào?”
“Em hả? em tất nhiên kiên quyết bảo vệ lãnh thổ của mình rồi. Cảnh cáo chị ấy không được tơ tưởng tới anh, em tuyệt đối sẽ không buông tay.”
Kiều Hy tuyên thệ nói xong, tinh nghịch chớp chớp mắt với Lục Lập Tiêu: “Biểu hiện không tệ chứ?”
“Ừ.”
“Vậy có thể thưởng cho em cây kem không?”
“Ba ngày nay em đừng hòng ăn uống bất kỳ loại đồ ăn lạnh nào.”
Nghe vậy, Kiều Hy có chút không vui bĩu môi: “Sao con gái lại có 3 ngày này cơ chứ? Thật khó chịu!”
“Anh cũng thấy khó chịu thật.” ”Lục Lập Tiêu gật đầu hùa theo.
Hai từ “Khó chịu” mà anh nói ra, lập tức mang một ý nghĩa khác.
“Thế em biểu hiện tốt như vậy, không có thưởng gì à?”
“Tất nhiên có, thưởng em chiếc cúp, tối nay em có thể ôm hôn?”
Kiều Hy: “……”
Bây giờ cô quá hiểu Lục Lập Tiêu rồi, ‘chiếc cúp’ này tuyệt đối không phải ‘chiếc cúp’ bình thường gì cả.
Kết hợp lại chữ cái đầu tiên của từ này, cô cảm thấy trong đầu mình như có 1 chiếc xe lửa chạy qua vậy, xình xịch, xình xịch, chình chịch……
Đệt, rõ ràng là bản thân muốn cô giúp anh làm, thế mà lại nói thành thưởng, quả thật không biết xấu hổ.
——
Từ lần gặp mặt với Kiều Ân, Kiều Hy không còn gặp qua cô ấy nữa.
Giữa cô và Lục Lập Tiêu, cũng không nhắc gì đến hôn lễ năm đó.
Ngược lại là Mạch Vi Ni cứ mượn chuyện này, cố ý nhắc mấy lần trước mặt Lục Lập Tiêu, chẳng qua là cứ xúi giục Lục Lập Tiêu phải có trách nhiệm với Kiều Ân.
Cô không phải có mối quan hệ tốt với Kiều Ân, cũng không phải có lòng tốt gì, chỉ là đơn thuần không ưa Kiều Hy.
Như những fans nữ theo đuổi thần tượng bây giờ, biết thần tượng có bạn gái, chuyển sự đau lòng của mình thành sự thù ghét người con gái đó.
Ghét đến nổi thà nhường Lục Lập Tiêu cho người con gái khác, ngoại trừ Kiều Hy thì người con gái nào cũng được.
Kết quả Lục Lập Tiêu không có đếm xỉa tới cô, hơn nữa bị cô cả ngày làm phiền, đã dứt khoát đá cô khỏi danh sách bạn bè của mình.
Nên từ đây về sau, những buổi hội họp của họ, đã không còn bóng dáng Mạch Vi Ni xuất hiện nữa.
Còn chuyện của Kiều Ân, Kiều Hy vốn tưởng rằng đó sẽ là chướng ngại vật lớn nhất giữa cô với Lục Lập Tiêu, cứ thế mà qua đi…..
Ngay cả bản thân Kiều Hy cũng có chút không dám tin!
Mấu chốt là trong lòng cô thấy không an tâm, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Nghe nói giác quan thứ 6 của con gái, thường sẽ rất chuẩn.
Hôm thứ sáu, là ngày Lục Lập Tiêu trở về nhà ăn cơm.
Kiều Hy nhân thời gian này hẹn Từ Khả Tâm ra, 2 cô gái cùng đi shopping, nhân tiện nói về chuyện giữa cô ấy và Đường Cảnh Thiên.
“Tiểu Hy, xin lỗi, tui không cố ý giấu bà đâu, chỉ là tui không biết nói thế nào? Nhưng tui với anh hai tui, không phải quan hệ như bà nghĩ đâu.”
“Tui cũng nhìn thấy 2 người khóa môi rồi, vậy mà gọi là không có gì á hả?”
“Hôm đó do anh ấy uống say, nên mới đột nhiên….” Từ Khả Tâm chưa nói xong, mặt đã đỏ lên.
Mỗi lần dính dáng chuyện của Đường Cảnh Thiên, thái độ cô ấy lại ngại ngùng, Cũng 2 năm rồi, mà căn bệnh mặt đỏ vẫn không sửa được.
“Bà nói thật với tui đi, ngoài hôn ra hai người còn làm gì nữa? Lên giường chưa?”
“Cái này…..tui…..”
“Xem bà do dự thế, tức là lên rồi?”
“Bà đừng ép tui, bà tốt hết nên quản lý tốt việc của bà đi, bà xem bên kia có phải Chú Lục không, anh ấy đang ở cùng người con gái khác kìa.” Ánh mắt Từ Khả Tâm né tránh chỉ về phía sau Kiều Hy.
“Bà bớt đổi chủ đề đi!”
“Tui nói thật mà, bà mau xem! Người ở quán ăn đằng sau, có phải Chú Lục không?”
Thấy Từ Khả Tâm nói nghe như thật, Kiều Hy quay đầu lại nhìn.
Đúng là Lục Lập Tiêu!
Trong quán ăn ở đường đối diện, người đàn ông đó đang khom lưng, giúp 1 cô gái kéo ghế ra.
Thật ra khoảng cách cũng khá xa, nhưng vì Kiều Hy đối với Lục Lập Tiêu quá quen thuộc rồi, nên nhìn đã nhận ra ngay.
Tuy nhiên không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái, chỉ có thể dựa vào cách ăn mặc cô gái mà phán đoán, đối phương khá trẻ, rất có phẩm vị, và cũng khá giàu.
“Bà không phải nói Chú Lục về nhà rồi sao? Sao lại đi ăn với 1 cô gái ở đây, có thể xem là lừa bà rồi không?”