Truyện Không Tên Số 35

Chương 137




41137

"Anh thực sự, đã cho những người bắt nạt em một bài học?"

"Ừ."

"Nhưng họ có thể không phải là xã hội đen sao? Anh đắc tội họ, không sợ chuốc họa vào thân ư?” Kiều Hy hỏi.

Thấy cô gái có vẻ lo lắng, Lục Lập Tiêu nâng cằm cô lên, để cô tự đối mặt với anh: "Ở Nam Thành, đắc tội với anh mới là chuốc họa vào thân."

"Thật sự ... rất đẹp trai!"

Đột nhiên Kiều Hy hét lên vì phấn khích và ngồi dậy và ôm lấy Lục Lập Tiêu.

Lúc này, cô gái cũng không quan tâm đến nỗi đau trong người mình nữa, chỉ muốn ôm anh: "Chú Lục, anh đối tốt với em quá! Em là người đối tốt với em nhất trên đời, sau này em sẽ không rời xa anh nữa.”

Nghe kỹ thì giọng Kiều Hy có hơi nghẹn ngào, mềm mại, dịu dàng, nhưng theo đó là một sự kiên nghị của việc hạ quyết tâm.

Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu khịt mũi hứ một tiếng: "Chỉ được cái dẻo miệng!"

"Em nói thật lòng mà."

"Vậy lời thề lúc nãy của em không có phần dẻo miệng trong đó?”

"Ờ ..."

Kiều Hy thừa nhận rằng cô ấy vừa nãy thề một cách tích cực như vậy, đích thực là để lấy lòng Lục Lập Tiêu.

Cô ấy đã bỏ trốn theo người khác hai lần nhưng không thành, lại thấy qua tính khí của Lục Lập Tiêu, cô ấy thực sự sợ rằng mình sẽ bị tát một cái chết.

Nhưng khi nãy nghe anh ấy nói rằng đã báo thù cho cô, cô cảm động là thật.

Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, Lục Lập Tiêu là người đầu tiên giúp đỡ cô sau khi cô chịu thiệt thòi, vã lại anh cũng là người đàn ông mà lần nào cũng cứu cô khỏi tai họa.

Nếu người đàn ông tốt trong thế giới này đều đã tuyệt chủng hết rồi thì cô thà ở lại bên Lục Lập Tiêu.

Ít nhất là không cần lo ăn và mặc, có người thương xót có người bảo vệ.

Và người đàn ông này thực sự là người mạnh nhất trong tất cả đàn ông.

Ít nhất là ở bên anh ấy thì không còn sợ bị bắt nạt nữa.

Để thể hiện quyết tâm của mình, Kiều Hy đã quyết định nói thật với Lục Lập Tiêu: "Anh có biết không? Ngay trước khi anh đến, Thẩm Thiếu Khiêm muốn em làm người phụ nữ của anh ấy."

Nghe vậy, mắt Lục Lập Tiêu nheo lại chút: “Vậy em biết phải làm gì rồi chứ?”

Kiều Hy nhìn thấy sự cảnh cáo trong ánh mắt anh, tiềm thức có chút lo lắng, cô gật đầu liên tục: "Biết biết!"

Sau đó, cô gái hét về phía bên ngoài: "Thẩm thiếu gia, phiền anh vào đây một chút."

Khi vừa dứt lời, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy mở ra.

Nhanh vậy? Kiều Hy nghi ngờ rằng Thẩm Thiếu Khiêm đang ở ngoài cửa nghe lén.

Vì vậy, vẻ mặt anh ấy bây giờ mới khó coi như vậy, cũng không đến gần.

Kiều Hy cứ để khoảng cách này nói rõ với anh ấy: "Đề nghị khi nãy của anh, tôi không thể đồng ý. Vì cả đời này của tôi phải đi theo bên cạnh chú Lục, không bao giờ rời xa anh ấy nữa."

Kiều Hy nói như tỏ tình, còn ngẩng đầu lên và hôn lên má Lục Lập Tiêu.

Lục Lập Tiêu cũng thuận theo thế, ôm cô khiến nụ hôn này sâu hơn.

Hai người hôn nhau và họ không có thời gian để nói một lời.

Bằng cách này, Thẩm Thiếu Khiêm đã bị từ chối bằng cách bắt buộc phải nhìn họ âu yếm.

Nghe tiếng đóng cửa phòng bệnh, tiếng bước chân xa dần ở bên ngoài, Kiều Hy khéo léo mở to mắt và khẽ tách môi ra khỏi Lục Lập Tiêu.

"Chú Lục, màn trình diễn của em lúc nãy có ổn không?"

"Tạm chấp nhận được."

"Vậy thì nói rồi nha, sau này em biểu hiện tốt hơn, em không rời xa anh, anh cũng phải hứa không được bỏ em.” Kiều Hy ra điều kiện với anh ta.

"Cho em chút màu sắc, em lại bắt đầu mở tiệm nhuộm rồi phải không?” Lục Lập Tiêu cắn cái mũi nhỏ của cô một cái.

"Không có, tiền đề của em không phải là em biểu hiện tốt sao? Em tự quản lý bản thân, anh cũng vậy, được không anh?”

Không bị Kiều Hy dụ, Lục Lập Tiêu hỏi lại: “Em với người đàn ông đó có qua hả?”

"Người đàn ông nào?" Kiều Hy sững sờ.

“Sao, còn nhiều người đàn ông lắm hả?”

Nhìn thấy khuôn mặt của Lục Lập Tiêu trông khó coi đi hẳn Kiều Hy liền nói: “Không có, không có. Em với Chu Trạm không có phát sinh gì, cũng không có gì với người đàn ông khác.”

"Em không phải có nhiều bạn trai cũ lắm sao?”

"Đó đều là lúc tuổi trẻ bồng bột, vã lại em cũng đâu cho mấy người đó đụng vào em dù chỉ là tay em."

Nghe Kiều Hy nói vậy, khuôn mặt Lục Lập Tiêu mới dễ coi hơn một chút.

Cô gái bị đặt nằm trở lại giường, đắp một tấm chăn, chỉ để lộ ra một khuôn mặt bên ngoài, và cô ấy nhìn thẳng vào Lục Lập Tiêu: "Anh nói thật cho em biết, anh có phải có ý định từ bỏ em không?”

Lục Lập Tiêu chăm cho mình một điếu thuốc, không trả lời câu hỏi của cô.

"Anh vừa gọi trợ lý mua canh gà sau khi anh đến phòng bệnh. Điều này chứng tỏ trước khi anh đến anh không nghĩ qua phải mua canh gà cho em uống. Ba ngày nay anh không đến gặp em, chắc chắn là không muốn gặp em nữa.” Kiều Hy suy đoán từ vào sự quan sát của mình.

Trước khi đến đây, Lục Lập Tiêu địch thực có ý định này.

Dù sao thì cái tính chạy trốn cùng người đàn ông khác hết lần này đến lần khác của Kiều Hy thực sự khiến anh đau đầu.

Thử hỏi có người đàn ông có thể để một người phụ nữ thích cắm sừng mình bên cạnh cơ chứ?

Chưa kể đến người đàn ông có địa vị như Lục Lập Tiêu, anh cũng có niềm tự hào của riêng mình.

Cô gái này hết lần này đến lần khác muốn chạy trốn khỏi anh ta, vậy thì anh ta không nên ép buộc nữa.

Nhưng mà không gặp cô thì thôi, khi vừa đến bệnh viện, nghe những lời mà Thẩm Thiếu Khiêm nói với Kiều Hy. Anh đột nhiên thay đổi ý định.

Mặc dù cô bé này không dễ kiểm soát nhưng lại rất đắt hàng.

Anh ta không muốn lấy thì không biết có bao nhiêu người đàn ông đang chờ đợi để lấy.

Do đó, Lục Lập Tiêu lại không muốn buông tay nữa.

Dù sao thì ... anh vẫn khá là thích Kiều Hy.

Có thể nói là rất rất thích!

Dường như trên thế giới này, ngoại trừ cô, anh không thể tìm thấy bất cứ thứ gì mình thích nữa.

Tưởng tượng khi không có cô ấy thì cuộc sống sau này của anh còn ý nghĩa gì nữa?

Mặc dù cô bé khó kiểm soát, ranh mãnh như một con cáo, trong đầu toàn những ý nghĩ tinh ranh.

Nhưng chỉ khi có cô ấy, mới cảm thấy cuộc sống thú vị.

Thôi, đã không muốn buông thì cưng chiều thôi.

Vã lại Kiều Hy thông minh như vậy, lần này chịu nhiều bài học như vậy, cũng đủ cho cô ấy thấy rằng những người đàn ông tốt của thế giới đã tuyệt chủng.

Đàn ông như Hàn Gia Lạc không chung thủy và hám lợi, còn Chu Trạm thì yếu đuối và bất tài. Nếu bản thân cô gặp chuyện thì họ không phải bỏ mặc cô mà chạy trước thì cũng không có sức lực mà cứu cô, chỉ có nước nhìn cô bị bắt nạt.

Chỉ có một người mạnh mẽ như Lục Lập Tiêu là nơi trú ẩn tốt nhất cho phụ nữ.

......

Sau khi được xuất viện, Kiều Hy không gặp lại Chu Trạm nữa, cô cũng không nghe nói bang nhóm xã hội đen chị Hoa có hoạt động gì ở Nam Thành nữa.

Cũng như trên báo có đăng tin, nhà máy của gia đình Vương Thần Bác lần lược sụp đổ, sau đó di dời ra khỏi Nam Thành.

Cô tin rằng đứng sau những chuyện này có tay chân của Lục Lập Tiêu.

Cô gái càng ngày càng ngạc nhiên trước khả năng mạnh mẻ của người đàn ông, cô ấy có chạy trốn cũng chạy không thoát nữa, cũng không muốn chạy trốn nữa.

Sau đó, Kiều Hy chấp nhận số phận, ở lại bên cạnh Lục Lập Tiêu, ngoan ngoãn làm một thú cưng nhỏ được cưng chiều của anh.

Mỗi ngày làm cho người đàn ông đó vui thì cô ấy không cần lo về ăn về mặc, gần như có thể hoành hành cả Nam Thành và trường học.

Dù sao, thì sau lần đó, không ai dám bắt nạt cô nữa.

Các cô gái cũng đã quen với một cuộc sống như vậy, tận hưởng sự tiện lợi và đặc quyền mà người đàn ông mang đến cho cô.

Thời gian trôi qua, đã đến kỳ nghỉ hè năm hai.

Vào sáng sớm, mắt Kiều Hy hơi đau vì bị ánh nắng mặt trời chói qua từ tấm rèm cửa bị mở ra.

Cô gái nheo mắt một cách không tình nguyện, vươn tay và mò mẫm xung quanh, phát hiện đã mất đi hơi ấm của người đàn ông bên cạnh.

Cô cố gắng ngồi dậy và cảm thấy thắt lưng đau như đã bị gãy.

Trời ạ, Lục Lập Tiêu đêm qua đã làm tới mấy giờ vậy, khiến cái lưng cô như bị phế rồi.

Kiều Hy cô gượng dậy với cơ thể yếu ớt, bước ra khỏi phòng ngủ, một mùi thơm trứng chiên của buổi ăn sáng đã ập đến.

Lục Lập Tiêu, người đã ra ngoài chạy bộ xong, đang làm bữa sáng trong bếp. ngước nhìn cô gái và nói: "Mau đi tắm rửa rồi qua đây ăn."

"Ồ!"

Những ngày này, Lục Lập Tiêu vẫn sẽ chạy vào buổi sáng, và cũng sẽ kéo Kiều Hy dậy chạy cùng.

Tuy nhiên, đôi khi nếu mất quá nhiều năng lượng thể chất vào đêm hôm trước, thì người đàn ông sẽ không ép buộc cô, và sẽ phá lệ để cô ngủ thêm hai giờ đồng hồ.

Ví dụ tối qua!

Bởi vì người đàn ông mới trở lại sau một chuyến công tác, bị trì hoãn trong vài ngày nên đã dày vò cô gái muốn chết.

Kiều Hy bây giờ đi bộ, chân vẫn còn đau và run rẩy.

Sau khi tắm rửa, cô gái đi ra ngoài ăn sáng trong bộ đồ ngủ.

"Em có kế hoạch gì cho ngày hôm nay?" Lục Lập Tiêu hỏi cô.

"Hả? Đợi anh đi làm, em sẽ trở lại giường và ngủ."

Kiều Hy đang hưởng thụ quả trứng mà anh ấy bóc vỏ cho cô, dáng vẻ cô thật lười biếng.

"Sau đó đến trưa kêu trợ lý của anh đem cơm trưa cho em, ăn xong ngủ tiếp ư?”

"Đúng vậy!"

Kiều Hy cảm thấy cuộc sống như vậy thực sự rất đẹp.

Tuy nhiên, chỉ mới gật đầu, cô ta đã bị người đàn ông búng vào đầu: "Em định làm một con sâu gạo như vậy suốt đời sao?”

"Làm con sâu gạo có gì không tốt đâu?”

"Cơ thể của sâu gạo là thoái hóa, hay là chân tay đều đừng giữ trên người nữa?”

"Ai nói em không làm việc thì chân tay sẽ không dùng? Em ăn cơm phải dùng tay mà. Còn trên giường, anh thích không có chân không có tay ư? Chẳng lẽ anh thích thứ tàn tật?”

Sau khi nói điều này, Kiều Hy lại bị búng vào đầu một cái: "Ây da!"

"Anh đã sắp xếp một kỳ thực tập mùa hè cho em, làm phát thanh viên ở đài phát thanh, ăn sáng xong là đến đó điểm danh."

"Hả?"

"Học kỳ sau thì em đã là sinh viên năm ba rồi, công việc này sớm muộn gì cũng phải làm thôi.”

"Nhưng tại sao lại là đài phát thanh chứ không phải đài truyền hình?" Kiều Hy có phần không hài lòng.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu ngước lên và nhìn vào khuôn mặt của cô: "Bởi vì em không ăn ảnh!”

"..."

Kiều Hy không vui: "Em vốn là hoa hậu hệ truyền thông của trường mà? Rõ ràng là anh không muốn em lên TV, anh muốn giấu em và độc chiếm vẻ đẹp của em."

"Mặt dày như vậy, anh thấy em đùng làm phát thanh viên nữa, làm diễn viên hài đi.”

"Hứ! Cứng đầu phải không?"

Kiều Hy nhìn nghiêng anh một cái, đột nhiên đặt cái trứng xuống, hôn lên môi Lục Lập Tiêu.

Một tay ôm sau gáy anh, tay kia từ ngực anh từ từ đi xuống, vuốt ve, trêu chọc …

Chẳng mấy chốc, cảm nhận được phản ứng của người đàn ông. Kiều Hy đột nhiên buông anh ra và mỉm cười với anh. "Có phải muốn rồi không? Nhưng tiếc là không được, tới giờ anh phải đi làm rồi.”

Thấy cô gái cười một cách tinh ranh, làm sao Lục Lập Tiêu không biết rằng cô ấy cố tình làm vậy?

Anh kéo con cáo nhỏ vừa khiêu khích xong rồi chạy trốn lại, Lục Lập Tiêu ôm cô bé trong vòng tay: "Em quên mất rằng anh là Tổng giám đốc sao, anh khi nào đi làm có ai dám nói anh?”

Kiều Hy: "..."

"Cái đó ... anh không phải kêu em đi thực tập làm phát thanh viên sao? Bây giờ em phải đi rồi, đừng làm em trễ mà!”

"Anh sẽ gọi cho họ, nói em sẽ đến trễ hai tiếng đồng hồ."

"Hai tiếng ... Đừng mà? Em thấy ngày đầu tiên đi làm mà đi trễ thì không tốt đâu!”

"Em là người phụ nữ của anh, ai dám nói em không tốt?"

Kiều Hy: "..."

Như vậy, Kiều Hy được Lục Lập Tiêu đưa lên giường trong tình trạng như không còn gì để mất, chuẩn bị để dập lửa tình …

Nhưng vừa cởi hết quần áo Kiều Hy ra xong, thì tiếng chuông cửa vang lên.

Lục Lập Tiêu nhíu mày, quay ra mở cửa và thấy mẹ Lục đang đứng ở cửa.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

"Bây giờ mẹ không đến đây thì còn có thể gặp con không? Con có biết con rời khỏi nhà đã sắp nữa năm rồi không!”

Mẹ Lục nhìn vào chiếc áo sơ mi của anh, trên ngực có ba nút áo bị cởi ra, còn để lộ vết móng tay trên đó, lập tức giận lên: “Con hồ ly tinh nhỏ kia đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.