41134
Rất nhanh, Đường Cảnh Thiên đã dẫn Từ Khả Tâm tới.
Đi cùng với họ, còn có Thẩm Thiếu Khiêm.
Năm người cùng nhau đi ăn trưa, buổi chiều chơi các trò chơi trong Khu vui chơi, cũng khá vui vẻ.
Hơn nữa Kiều Hy còn biết được nguyên nhân Lục Lập Tiêu không cùng chơi tàu lượn với cô.
Thì ra người đàn ông này sợ độ cao? Không ngờ một người cao như thế lại mắc phải chứng này.
Ngoài các trò chơi độ cao, mấy trò khác chỉ cần Kiều Hy muốn chơi, Lục Lập Tiêu đều chơi cùng cả.
Đường Cảnh Thiên luôn nói Kiều Hy có phúc, nói Lục Lập Tiêu đối xử với cô tốt thế nào, ngay cả lần đầu tiên bước vào những nơi như khu vui chơi anh cũng dành cho cô……
Nhưng thật ra, Kiều Hy chỉ muốn nhìn bộ dạng sợ hãi của anh khi ở trên cao thôi!
Đến buổi tối, Khu vui chơi đã mở trở lại!
7h30 tối, người vào khu vui chơi đông đúc lên, trong lòng Kiều Hy bắt đầu thấp thỏm hồi hộp.
“Tiểu Hy, bà suy nghĩ kỹ chưa? Đi thật à?”
“Giờ không đi, chẳng lẽ ngồi đợi sau này bị đá?”
“Nhưng mình thấy Lục Tổng đối xử với bà cũng tốt, anh ấy còn cùng bà tới đây chơi nữa, đâu giống sẽ đá bà đâu.” Từ Khả Tâm vò đầu nói.
“Để bà biết anh ấy nghĩ gì, thì anh ấy đã không là Lục Lập Tiêu rồi! 1s trước còn làm bữa tối cho mình, 1s sau đã bắt mình lên giường giở trò, cái này bà có nhìn thấy được từ bộ dạng ra vẻ đạo mạo của anh ấy không?”
“Ừ…được rồi, nhìn đàn ông tui không giỏi bằng bà. Nếu đó là quyết định của bà thì tui sẽ ủng hộ!” Từ Khả Tâm nói nghiêm túc, “Nhưng tui còn một thắc mắc, tên Chu Trạm đó có đáng tin chứ? Có khi nào lại giống tên Hàn Gia Lạc?”
“Không đâu, lúc trước do tui nóng vội nên mới tìm tên Hàn Gia Lạc đào hoa đó. Nhưng Chu Trạm thì khác, anh ấy là người mà mình đã suy nghĩ kỹ mới chọn, là người đáng tin nhất trong các bạn trai cũ của tui.” Kiều Hy nói chắc chắn.
“Nhưng nếu bà đi nước ngoài với anh ấy thật thì tui phải làm sao đây? Tui sẽ nhớ bà lắm.” Từ Khả Tâm nghĩ đến phải xa Tiểu Hy, mắt cay cay.
Kiều Hy an ủi vỗ nhẹ vào vai cô: “Bây giờ internet phát triển như thế, tụi mình có thể ngày nào cũng chat video liên lạc với nhau mà. Hơn nữa bà cũng có thể qua đó thăm tui.”
“Cũng đúng!” Từ Khả Tâm gật đầu, “Nếu không mình sẽ nỗ lực hơn, năm 3 đại học thì qua đó tìm bà? Dù sao mình…..mình cũng muốn rời khỏi nơi đây.”
Từ Khả Tâm nói đến đây không biết nghĩ đến cái gì, mặt với mắt đỏ lên.
Cô sụt sịt mũi, quay lại nhìn Đường Cảnh Thiên đang cười nói vui vẻ với Thẩm Thiếu Khiêm bọn họ, với ánh mắt ảm đạm và đau thương.
Nhưng khi đứng lên lại, cô đã hồi phục tâm trạng của mình, kiên quyết giúp Kiều Hy thoát khỏi nơi này.
“Mọi người đều có mặt, hay là chúng ta cùng chơi trò chơi đi?” Từ Khả Tâm đề nghị.
“Trò chơi gì?” Như thường lệ, Đường Cảnh Thiên là người đầu tiên trả lời cô, trong mắt ánh lên sự cưng chiều đối với người em gái nhỏ này.
“Trên tay em có 5 tấm thẻ, 3 tấm Lính và 2 tấm Joker! Mỗi người sẽ rút 1 tấm,, người rút được tấm Joker sẽ tìm chỗ trốn, còn Lính thì phải đợi tại chỗ nửa tiếng, sau đó đi tìm Joker.”
“Trò chơi trẻ con gì thế này?” Thẩm Thiếu Khiêm là người đầu tiên chê, “Phiên bản nâng cấp của trốn tìm à?”
“Em thấy cũng khá thú vị đấy chứ, em muốn chơi.” Kiều Hy hưởng ứng đầu tiên.
“Vậy thì chơi.” Đường Cảnh Thiên đối với đứa em gái này, vốn muốn gì cũng chiều nấy.
Thẩm Thiếu Khiêm nhìn anh 1 cái, rồi lại đưa mắt nhìn 2 cô gái, hỏi: “Vậy tìm được Joker rồi, làm sao nữa?”
“Nếu lính tìm được Joker, có thể yêu cầu người đó làm bất cứ gì, không được từ chối. Nếu Joker thoát được sự vây bắt của lính, có thể đề ra yêu cầu với 1 lính chỉ định, đối phương cần phải hoàn thành.”
Thẩm Thiếu Khiêm cảm thấy khá thích thú với điều kiện này, ánh mắt lướt qua Kiều Hy, gật đầu nói: “Vậy được! Hôm nay bổn thiếu gia sẽ trẻ con 1 ngày, chơi trốn tìm với các em.”
“Lục thiếu gia, anh thì sao?”
Lục Lập Tiêu từ lúc bắt đầu đã không nói gì, ánh mắt trầm lắng dán vào Kiều Hy, như thể ánh trăng mờ ảo trong đêm tối bị nhuộm thành màu của mặt biển, bề mặt phẳng lặng không sóng, không hề nhấp nhô, nhưng bên trong lại không biết chứa đựng bão tố như thế nào.
Mọi người đều đợi anh trả lời, Lục Lập Tiêu hỏi Kiều Hy: “Em rất muốn anh chơi à?”
“À…Ừ!” Kiều Hy bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ, kiên trì nói, “Không phải anh nói, hôm nay dù em muốn chơi gì, cũng chơi với em sao?”
Sự buồn bã lướt nhẹ trong đáy mắt Lục Lập Tiêu, nhưng nhanh chóng thu lại ngay: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tùy em.”
Câu nói của người đàn ông, như có hàm ý khác.
Kiều Hy chưa kịp hiểu được đã bị giọng nói hưng phấn của Từ Khả Tâm làm gián đoạn.
“Nào, chúng ta bắt đầu rút bài thôi!”
Từ Khả Tâm xào 5 tấm thẻ trên tay mình, sau đó đặt xuống giữa bàn.
Cô lấy 1 tấm, dùng mắt thôi thúc Kiều Hy cũng nhanh chóng lấy, theo sau đó là Đường Cảnh Thiên và Thẩm Thiếu Khiêm.
Lục Lập Tiêu ngồi tại chỗ không có động tác gì, chỉ lặng lẽ nhìn mấy người kia lật thẻ của mình lên.
Kiều Hy và Từ Khả Tâm là Joker, Đường Cảnh Thiên với Thẩm Thiếu Khiêm là lính, vậy tấm còn lại của Lục Lâp Tiêu, chắc chắn cũng là lính rồi.
“Haha, xem ra em và Tiểu Hy sẽ đi trốn, các anh sẽ đi tìm. Nhớ là phải đợi ở đây nửa tiếng đã, không được ăn gian nha, nếu không lúc đó có tìm được bọn em thì cũng không tính đâu à.” Từ Khả Tâm dặn xong mới kéo Kiều Hy rời khỏi.
Nhìn bòng dáng 2 cô gái phấn khởi rời khỏi, Thẩm Thiếu Khiêm nhẹ nhàng ngả lừng vào ghế, nhìn Đường Cảnh Thiên và Lục Lâp Tiêu.
“Thiếu Khiêm, Lục thiếu gia, thủ đoạn gian lận hồi nãy, hai anh không có ý kiến gì sao?”
Đường Cảnh Thiên đương nhiên cũng nhìn ra 2 tấm Joker hồi nãy đã bị đánh dấu, cho nên mới cùng lúc bị Kiều Hy và Từ Khả Tâm rút trúng.
Anh ngả người về trước, nâng đôi chân dài của mình lên, bưng tách trà xanh trước mặt nói: “Em tôi hiếm khi vui thế này, em ấy muốn chơi thì chơi cùng em ấy thôi.”
“Đệt……Tôi nghe nói những đứa trẻ trong gia đình mới xây dựng lại đều vì hoàn cảnh gia đình mà đấu đá tranh sủng nhau, chưa thấy qua phiên bản cuồng em gái bao giờ.”
“Đó là vì anh chưa trải qua cảm giác khốn khổ của người con một.”
Đường Cảnh Thiên đưa mắt lướt quá Thẩm Thiếu Khiêm 1 cái, nhìn về phía Lục Lâp Tiêu: “Đúng thế chứ, Lục thiếu gia.”
Lục Lập Tiêu không trả lời, chỉ tập trung dán mắt vào tấm thẻ còn lại trên bàn, ánh mắt đen như mực, sắc mặt nặng nề như thể sắp vắt ra nước.
Lập tức, người đàn ông đó không biết bị ý nghĩ gì kích động, đứng lên, muốn theo hướng Kiều Hy rời khỏi mà đuổi theo.
Thẩm Thiếu Khiêm vội vã ngăn lại: “Lục thiếu gia, trước đó đã nói rõ ràng rồi mà. Anh phá hủy quy tắc là mất đi sự thú vị đấy! Hơn nữa, Kiều Hy dù sao cũng là của anh rồi, sao cứ phải vội vàng ngay lúc này chứ?”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nắm chặt tay, khiến gân xanh của mu bàn tay nổi cả lên.
Nhưng cuối cùng, vẫn không bước đi mà mặt nặng nề ngồi phịch lại xuống .
Anh lấy điện thoại ra, nhắc những người đang đợi ở sân bay tập trung chú ý. Xem Kiều Hy có xuất hiện ở đó với 1 người đàn ông không….
Thật ra tâm tư của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu đều biết cả. Từ chuyện Chu Trạm đến Lâm Thành điều tra chuyện của Diêu Tân Viễn, là đã có người báo cáo chi tiết với anh rồi.
Lý do mà Lục Lập Tiêu cứ vờ đi như không có chuyện gì, là vì muốn xem cô bé đó có phải thật sự dám phản bội mình không.
Không ngờ….cô ấy thật sự dám!
Lúc đầu Kiều Hy dựa dẫm vào Lục Lập Tiêu là do tình thế ép buộc, cũng là kế tạm thời.
Bề mặt thì nịnh nót đủ điều, chỉ là để bản thân mình sống tốt hơn một tí.
Nhưng thật ra trong lòng cứ luôn treo giá, lúc nào cũng nghĩ tới đường rút lui.
Cho nên khi có sự lựa chọn tốt hơn, trong lòng cô gái liền bắt đầu dao động.
Kiều Hy rất tinh ranh đấy.
Lục Lập Tiêu tuy có tiền có thế, khuôn mặt cũng bảnh bao, nhưng trái tim anh không thuộc về cô, cảm xúc cũng khó nắm bắt. Đi theo anh, có thể trong thời gian ngắn sẽ sống rất tốt, nhưng qua 1 thời gian, rất khó đảm bảo người đàn ông này sẽ đối xử với cô như thế nào…..
Dù sao, anh chưa hề hẹn ước với cô điều gì về tương lai cả.
Nhưng Chu Trạm lại khác, anh ấy tuy không nhiều tiền bằng Lục Lập Tiêu, nhưng trái lại bối cảnh và cuộc sống lại đơn giản hơn Lục Lập Tiêu nhiều. Người đàn ông đó khiêm tốn phong độ, đi cùng với anh sẽ không quá mệt mỏi. Với lại, anh còn là 1 cổ phiếu tiềm năng, có đầu óc và chí tiến thủ, tin rằng trong tương lai phát triển sẽ khá tốt, chí ít có thể lo cho cô cơm no áo ấm.
Quan trọng nhất, người đàn ông đó một lòng một dạ với cô, cái này đã được thử thách qua thời gian. Hơn nữa, cô còn là mối tình đầu của anh, về sau không cần lo lắng vấn đề bạn gái cũ tiềm tàng gì hết.
Tóm lại, Chu Trạm là điểm dừng chân tốt hơn Lục Lập Tiêu là điều không cần phải nghi ngờ, cho nên lúc đầu khi phải chọn lựa, Kiều Hy cũng không do dự gì nhiều.
Lục Lập Tiêu nói cô là 1 tiểu hồ ly qua cầu rút ván, cô ấy quả thật sẽ có những dự tính và tâm tư cho bản thân.
Nhưng âu cũng là do bối cảnh và hoàn cảnh trưởng thành của cô gây nên, ép buộc cô phải kiềm nén cảm xúc của bản thân, chọn ra lựa chọn lý trí nhất.
Dù sao đối với người như cô mà nói, điều đầu tiên phải suy nghĩ…là sống tiếp!
Nếu như Kiều Hy có thể sống ở một hoàn cảnh tốt, cha mẹ đều vẫn còn sống, gia đình hòa thuận, có thể cô cũng sẽ chủ động theo đuổi Lục Lâp Tiêu, theo tình cảm của mình mà cược 1 ván.
Cho dù cược thua, cũng không đến nổi hai bàn tay trắng.
Tiếc là vận mệnh đã như vậy, cô cược không nổi!
Dù rằng đã dùng cảm xúc lý trí nhất phân tích, nhưng Kiều Hy vẫn không kìm nén được sự khó chịu nặng nề trong lòng mình.
Khi chạy ra ngoài Khu vui chơi, cô gái mới phát hiện mặt mình đã ướt đẫm nước mắt.
Tại sao càng chạy, cô càng không nỡ rời xa thế kia?
Dường như trong tim bị nối 1 sợi dây, đầu dây bên kia buộc vào người Lục Lập Tiêu.
Bản thân càng rời xa, đầu dây sẽ kéo tim mình càng đau.
Kì lạ, lần trước cô quyết định cùng Hàn Gia Lạc bỏ trốn, rõ ràng đâu có khó chịu thế này!
Kiều Hy lau nước mắt của mình, cố gắng bình tâm lại cảm xúc.
Cô đã chạy ra cửa sau Khu vui chơi rồi, nhưng không nhìn thấy Chu Trạm, ngược lại bị 1 đám nữ sinh lưu manh bao vây.
Trong đó có một người tóc quăn màu vàng kim, trên miệng ngậm điếu thuốc hỏi cô.
“Mày là con hồ ly quyến rũ người đàn ông của tao bỏ trốn à?”