41132
“Anh đã lấy được bệnh án của Diêu Tân Viễn ở bệnh viện, chấn thương nhẹ phần đầu của hắn căn bản không đủ để thưa em tội phòng vệ thất đáng. Hơn nữa, nếu xét kĩ tình hình lúc đó, đáng lẽ phải đến lược em thưa hắn cưỡng hiếp không thành, sao hắn lại có thể dám thưa em? Anh đã điều tra hành tung của hắn, phát hiện khoảng thời gian này hắn luôn ở lại Lâm Thành ăn chơi đàn điếm, để anh gửi hình cho em xem.
Nhận được hình của Chu Trạm gửi, có thể thấy được gã đàn ông đang ôm hai cô gái xinh đẹp đích thực là Diêu Tân Viễn. Gã đàn ông đó mạnh như rồng như hổ, có sinh lực chơi gái, căn bản không phải bộ dạng đang hấp hối như lời đồn.
Trong đầu Kiều Hy dường như có quả bom bị nổ tung một cái đùng, cô thừ cả người ra.
Cô chợt nhớ lại, trước đó cô và Lục Lập Tiêu ở trong rừng bị người ta hiểu nhằm anh ta làm nhục mình, lần đó cả hai bị bắt đến Cục Cảnh sát, sau đó là có Cục trưởng nào đó ra nói giúp, đích thân bảo lãnh cả hai ra.
Kiều Hy có thể nhận ra được, quan hệ giữa Lục Lập Tiêu và Cục trưởng đó không đơn giản.
Cho nên là, hai người họ kết hợp lại để lừa mình?
Cố tình hù cô nói là phải đi tù, sau đó là dụ cô ký hợp đồng bán thân cho anh ta.
Tên khốn thừa nước đục thả câu này !
Kiều Hy giận dữ đùng cái đứng dậy, định đi tìm Lục Lập Tiêu để tính sổ.
Vừa đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên, cô gái đi mở cửa, thì thấy Lục Lập Tiêu vừa tan ca đứng ngoài cửa, đưa cho cô cái hộp giấy được đóng gói tinh tế.
Đây là … bánh su sữa chua? Là của tiệm trước cổng trường cô bán !
“Đói chưa? Ăn đỡ cái này trước, lát nữa anh nấu cơm em ăn.”
Người đàn ông đó vừa thay dép vừa dặn dò cô.
Nghe vậy, Kiều Hy đứng im tại chỗ, những lời muốn nói đang ngẹn ở cổ họng, nhưng không thốt được ra lời.
“Sao vậy em?” Người đàn ông quay mặt lại hỏi cô.
“Không … không có gì !”
Kiều Hy nâng lấy chiếc hộp trên tay, quay người ngồi lên ghế sofa, đem tất cả mọi nỗi niềm đều chôn giấu dưới mái tóc xõa.
Cô tìm và nói với anh ấy lúc này, thì có thể làm được gì chứ?
Hợp đồng đã ký, anh ấy mãi mãi là người cầm quyền cao cao tại thượng, tùy tiện động một ngón tay thì đã có thể quyết định sự sống còn của cô và những người trong trại mồ côi.
Cô làm lớn chuyện với anh ta như vậy, chẳng phải muốn chết sao?
Nhưng nghĩ lại bị anh ta lừa bấy lâu nay, Kiều Hy cảm thấy không cam tâm.
Khi bị giam trong căn nhà nhỏ tối hù ở Cục Cảnh sát, cô thật sự vô cùng lo lắng, trong đầu cô đều là nổi hoảng sợ vì sắp phải đi tù. Vì thế, đối với cô mà nói, sự xuất hiện của Lục Lập Tiêu như vị thần từ trên trời giáng xuống, giải cứu cô từ trong dầu sôi lửa bỏng.
Cho dù anh ta đưa ra một thỏa thuận như thế, trong lòng Kiều Hy cũng không hề có nửa lời bất mãn và oán trách anh ta.
Lúc ấy cảm kích bao nhiêu, thì giờ câm hận bấy nhiêu.
Thì ra tất cả nổi sợ hãi và cảm động, đều do người đàn ông này đã sắp đặt.
Kiều Hy cảm thấy đứng trước Lục Lập Tiêu mình như con kiến bé xíu, mặc cho anh ta tùy ý đùa cợt trong lòng bàn tay, cô chán ghét cảm giác hoàn toàn bị kiểm soát này.
Càng đáng ghét hơn nữa là, bản thân cô không có khả năng trốn khỏi sự kiểm soát này.
“Tiểu Hy, qua đây !”
Lục Lập Tiêu đang ngồi trước thư phòng xem vi tính, gọi cô, Kiều Hy đứng dậy bước đến đó.
Kiều Hy vừa đi tới bên anh ta, thì bị người đàn ông kéo cô ngồi lên đùi, tiếp đó là đón nhận một trận hôn thấm thiết.
“Ư !”
Kiều Hy bị anh ta hôn đến nỗi ngạt thở, muốn kháng cự, lại bị Lục Lập Tiêu trực tiếp từ vạt áo thò tay vào, động tác nhanh nhạy tháo gài áo lót của cô.
“Đừng … đừng làm vậy !”
Vừa mới bị đả kích bởi chân tướng sự thật, đối với sự gần gũi của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy tràn đầy sự phản cảm.
Ít ra, giờ phút này tràn đầy sự phản cảm.
Cô muốn đẩy cánh tay của người đàn ông này ra, nhưng cảm nhận rõ nét mặt lạnh lùng không vui của đối phương.
“Không muốn để anh gần gũi?” anh ta hỏi.
“không có …”
“ Vậy thì lấy tay ra.” Lục Lập Tiêu liếc nhìn cánh tay đã khước từ anh ta.
“Ờ !”
Kiều Hy thu cánh tay của mình lại, ngồi trên người Lục Lập Tiêu một cách cứng đơ, mặc cho một tay to khỏe của anh ta vịnh lên eo cô, tay còn lại ở trong áo cô … để bản năng của người đàn ông tùy ý chơi đùa.
“Còn nói là làm con hồ ly mê hoặc lòng người, anh gần gũi xíu đã tỏ ra oan ức như này?”
“Không có … tại em đang đói !”
Nói xong, Kiều Hy cắn môi mình và nhìn anh ta, bộ dạng đáng thương, tội nghiệp.
Đôi môi nhỏ nhắn căng mọng, nhìn thấy rất thèm, khiến Lục Lập Tiêu chịu không nỗi muốn cắn một miếng.
Anh ấy tuyệt đối là người của phái hành động, nghĩ là làm liền, dùng răng vuốt ve đôi môi hồng hào tươi tắn của cô gái, dùng giọng khàn khàn nói : “Tiểu Hy, anh cũng đói rồi !”
Hiểu ý đói mà anh ta nói, cột sống Kiều Hy ngã đỗ theo phản ứng bản năng.
“Anh đói nhiều ngày rồi, chỗ đó của em khỏe lại chưa?”
Từ cái đêm quá mạnh bạo khiến cô ấy bị thương, mấy ngày sau đó Lục Lập Tiêu không gần gũi cô, để cho cô dưỡng thương.
“Chưa !”
Kiều Hy lắc đầu theo bản năng, ai ngờ Lục Lập Tiêu đã tự thò tay vào kiểm tra, tự xác nhận.
“Nói dối ! Xem ra là ngứa ngáy rồi !”
Vừa nói, Lục Lập Tiêu bồng cô định đi vào phòng ngủ.
Nhưng khi cúi xuống nhìn cô gái bĩu môi ra vẻ oan ức, khóe mắt lấp lánh nháy lên vẻ sợ hãi, cuối cùng thì không có bồng cô vào phòng.
Ngoài sảnh, Lục Lập Tiêu thả cô xuống : “Ngồi qua một bên, anh nấu cơm em ăn !”
“Hả?” Kiều Hy không nghĩ là anh ta sẽ tha cho cô dễ dàng như vậy.
Cứ tưởng là với tính cách của Lục Lập Tiêu, sẽ ném cô xuống giường và làm một trận mạnh bạo, suy cho cùng hồi nãy … cô đã cảm nhận được phản ứng của anh ta.
Người đàn ông này nhè nhẹ gõ vào đầu cô, đưa cánh tay ra trước mặt cô : “Xắn tay áo lên cho anh.”
“Ờ !”
Kiều Hy xắn tay áo cho anh ta kỹ lưỡng, Lục Lập Tiêu từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu cô gái, ánh mắt càng lúc càng sâu lắng : “Tiểu Hy, anh không thích con rối nghe lời râm rấp, anh muốn nhìn thấy con hồ ly xảo quyệt gian trá kia hơn, bất kể là trong đời sống thường ngày hay là đời sống chăn gối …”
Nghe vậy, Kiều Hy liếc lên nhìn anh : “Chẳng phải anh nói đừng khiến anh bực mình sao?”
“Vậy thì phải xem em đã làm gì? Những tính khí kiêu căn thì anh sẽ nuông chiều em, nhưng có một số sai phạm … nhất quyết đừng thử thách mức độ nhường nhịn của anh.”
Những lời này của Lục Lập Tiêu, giọng điệu đầy nguy hiểm mang tính cảnh báo đã quá rõ ràng, nhất là lúc nói câu sau.
Vậy thì khiến Kiều Hy khó hiểu thật! Lần trước cô chỉ nũng nịu, muốn anh ta đút cô ăn, vậy mà anh ta đã phải nỗi trận lôi đình.
Rốt cuộc là đã đắt tội gì anh ta?
Là vì không có phép tắc, không được phép ăn cơm ngoài sảnh?
Nhưng sau này, sao anh ấy lại mang vào phòng ngủ cho cô và ngồi bên giường đút cô ăn?
Mấy bữa nay Kiều Hy sống theo kiểu gượng ép mình, trước mặt anh ta ngay cả thở mạnh cũng không dám, Lục Lập Tiêu lại chê cô vô vị !
Người đàn ông này sao mà khó hầu hạ vậy?
Bởi thế, về sau khi lên giường, Kiều Hy không biết phải thể hiện thế nào mới vừa lòng anh ta, vì vậy cô nằm thẳng trên giường như cái xác, mặc cho anh ta giày vò.
Chê thì cứ chê đi, tốt nhất là nhanh chóng chán bỏ thân xác cô, để cô sớm được giải thoát.
Không biết có phải là đoán được suy nghĩ của cô gái, Lục Lập Tiêu càng không để cô được toại nguyện.
Người đàn ông của đêm nay kiên nhẫn đến lạ thường, trước khi làm đã cố tình bày đủ trò, để khiến tâm trạng cô cũng thêm phần hưng phấn.
Trước bản lĩnh lợi hại của Lục Lập Tiêu, Kiều Hy cũng đành đưa tay chịu trối.
Cổ họng cô thốt lên tiếng kiêu mà không kiềm chế được, ngay cả cô cũng cảm thấy xấu hổ.
“Tiểu Hy, gọi tên anh đi !”
“Lục … thúc thúc …” Kiều Hy sắp thở không được.
“Thích anh làm vậy với em không?”
“… …”Kiều Hy không lên tiếng.
Bị Lục Lập Tiêu đụng mạnh một cái đột ngột để trừng phạt cô, liền trả lời : “thích thích !”
“Nhớ lấy, chỉ có anh mới có thể làm vậy với em !”
……
Có lẽ do Lục Lập Tiêu bị bỏ đói nhiều ngày liền, Lục Lập Tiêu của đêm nay hung mãnh khác thường.
Kiều Hy bị anh ta giày vò không nhẹ, cuối cùng thì không thể chịu đựng được nữa, ngủ thiếp đi.
Cô nhớ loáng thoáng, sau khi cô ngủ mê man, Lục Lập Tiêu cắn nhẹ vào tai cô và nói một câu.
“Sai phạm mà em mắc phải khiến anh không thể nhẫn nhịn được đó chính là em định trốn khỏi anh.”
-------------
Sáng ngày hôm sau Kiều Hy thức dậy, Lục Lập Tiêu không có ở trên giường, nhưng cô nghe thấy phòng tắm có tiếng nước.
Cô gái cố nằm dậy với thân xác mệt rã rời, định nhấc chiếc điện thoại lên để xem giờ, kết quả là phát hiện có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Chu Trạm gọi.
Hên là đêm qua cô để ở chế độ tắt tiếng, sau khi ngủ chắc Lục Lập Tiêu không phát hiện.
Kiều Hy lén lúc từ trên giường bò dậy, đi ra ngoài lan can, gọi lại cho số đó.
“A lô?”
“Tiểu Hy, em suy nghi xong chưa? Việc đi tù hoàn toàn không có thực, hợp đồng đó cũng là em ký dưới sự uy hiếp ép buộc của Lục Lập Tiêu, hoàn toàn không có hiệu lực pháp luật. Vì thế em vẫn là tự do, anh mong em có thể cho mình quyền được lựa chọn cho tương lai, và cũng là cho anh một cơ hội.”
Nghe Chu Trạm nói vậy, Kiều Hy nhíu mày cảm thấy khó xử : “em có thật là … có thể tự lựa chọn không? Anh cũng đã chứng kiến thủ đoạn của Lục Lập Tiêu rồi đấy, ngay cả Cục Trưởng cũng thông đồng với anh ta, nếu muốn ép em ở bên cạnh thì cũng sẽ có cách khác.
“Cho dù thủ đoạn của anh ta có cao tay đến đâu, cũng không thể có bản lĩnh thông thiên, bức quá anh đưa em ra nước ngoài, dù sao thì tài sản hiện nay của anh dư sức để lo cho cuộc sống sau này của em.”
“Nhưng nếu mình ra nước ngoài, bên trại mồ côi sẽ ra sao?”
“Anh chuyển công ty ra nước ngoài trước, mỗi tháng định kỳ chuyển tiền về tài trợ cho trại mồ côi. Chờ đến khi bên đó ổn định, thì có thể tính đến chuyện đón mọi người họ qua cùng, sắp xếp cho họ một tương lai ổn thỏa tốt đẹp!”
“Lục Lập Tiêu nói là …một tương lai ổn thỏa tốt đẹp nhất là chính quy hóa trại mồ côi, được sự hỗ trợ và ủng hộ của Nhà nước, như vậy cũng có cơ hội tìm một mái ấm mới cho tiểu Hồng và mọi người, để họ không còn là cô nhi nữa!” Kiều Hy bối rối.
“Tiểu Hy, đừng để người khác làm gánh nặng của mình ! Anh biết em hiền lành tốt bụng, nhưng làm người phải chịu trách nhiệm với bản thân trước đã, em không thể đặt số mệnh của bảy đứa bé trong trại mồ côi lên vai mình suốt đời được, như vậy là quá tàn nhẫn với em ! Vã lại, em có chắc là Lục Lập Tiêu nói được làm được, anh ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của các bé không? Ngay cả việc chiếm đoạt em anh ta cũng dùng thủ đoạn hèn hạ này, nói không chừng sau này chán rồi sẽ trở mặt vô tình thì sao ?”
Nghe vậy, Kiệu Hy nhớ lại lời của Thẩm Thiếu Khiêm tại buổi tiệc gặp gỡ.
Thế giới của Lục Lập Tiêu rất phức tạp, không phải nơi mà cô có thể hòa nhập vào được. Vã lại sự bắt đầu của cô, đã được định trước sẽ bị đá ra khỏi cuộc !
Thực ra thì cũng không khó để đưa ra sự lựa chọn, muốn làm một con búp bê để cho người khác tiêu khiển, có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào, hay làm một cô công chúa có xương có thịt, để người khác nâng niu yêu thương?
“Chu Trạm, mình bỏ trốn đi !”