41130
"Anh … anh có thực sự thích em không?”
Dường như thấy Kiều Hy đang bị lung lay. Chu Trạm nắm lấy tay cô và hứa: "Anh biết rằng em bên anh, thì anh hứa rằng anh sẽ cho em những gì tốt nhất."
"Anh sẽ cưới em chứ?"
"Khi em đến tuổi, chúng ta sẽ đi ký giấy ngay.”
"Đợi chút ..."
Kiều Hy khó chịu rút tay mình lại, tay trái đặt lên tay phải, có chút do dự: “Nhưng em … em bây giờ vẫn không phải thân tự do. Em đã ký một hợp đồng với Lục Lập Tiêu, trừ khi anh ấy chủ động từ bỏ em. Nếu không thì tôi phải ở với anh ấy năm năm. "
"Hợp đồng gì mà không có nhân quyền như vậy?" Chu Trạm cau mày.
"Thật ra, đó là do em lỡ tay đánh cháu trai anh ấy bị thương, người đó vẫn đang bất tỉnh trong bệnh viện. Nếu không phải là anh ấy giúp em giải quyết, em sẽ phải vào tù ... Nghĩ như vậy, nếu em làm trái với hợp đồng thì dường như đó là chuyện thiếu đạo đức, dù sao thì anh ấy cũng đã giúp em rất nhiều. Thôi đi, chắc có lẽ là một lúc bốc đồng nên mới có ý nghĩ xấu đó, anh xem như chưa gặp em hôm nay đi.”
Kiều Hy nói xong, cô định mở cửa và xuống xe.
Tuy nhiên, Chu Trạm nắm tay cô: "Tiểu Hy, việc này em hãy để cho anh xử lý."
"Anh xử như thế nào? Cứ cho là anh có thể giải quyết, nhưng xét cho cùng thì Lục Lập Tiêu đã giúp em trước, nếu em qua cầu rút váng thì hơi không có đạo nghĩa.” Kiều Hy nheo trán.
"Cái này em không cần lo, mọi thứ hãy để anh, anh đảm bảo sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Kiều Hy nhìn anh một cách không thể tin được, và Chu Trạm lại nói thêm một câu: "Dù có không thể giải quyết thì em cũng để anh thử một phen. Ít nhất anh đã cố gắng hết sức mới có thể thực sự buông tay, như vậy anh mới có thể thuyết phục bản thân mình."
Chàng trai này vẫn thấu hiểu như trước đây. Kết quả là Kiều Hy đã nghe anh nói vậy, trong lòng cô không có cảm giác mình phản bội Lục Lập Tiêu và thậm chí có cảm giác hối tiếc khi đã liên lụy anh ấy.
Vào buổi tối, Kiều Hy không trở lại phòng bệnh.
Tay Lục Lập Tiêu gần như đã khỏi hẵn. Anh lái xe chở Kiều Hy đến một khu dân cư cao cấp ở trung tâm thành phố, Lệ Giang Thủy Viện!
Trong khu vực trung tâm thành phố, một nơi mà tất đất tất vàng như vậy, xây lên một khu dân cư xung quanh là sân vườn như vậy, giá cả quả thật khó mà tưởng tượng nổi.
Lục Lập Tiêu đưa Kiều Hy lên tầng bảy, mở khóa khóa mã điện tử và đưa cô gái vào.
Ngay khi Kiều Hy bước vào, cô ấy đã bị sốc bởi những trang trí bên trong và không thể không phát ra một tiếng 'wow'.
Trên thực tế thì, trang trí bên trong không có nhiều kiểu cách, không phải là phong cách vàng mà những đại gia ưa dùng.
Các trang trí ở đây phản ánh hương vị và tính khí của Lục Lập Tiêu, phong cách tối giản ở Bắc Âu, kiểm soát màu sắc trong ba tông màu xám, đen và trắng, các ô vuông sọc của ba màu này. Thoạt nhìn, bạn có thể trông yên tĩnh và thoải mái, nhưng nhìn kỹ, mọi đồ nội thất và thiết bị điện bên trong và những chiếc cốc dao kéo tinh xảo đều có giá trị, thuộc loại xa xỉ.
Từ lúc cô gái bước vào, Lục Lập Tiêu đã chú ý đến phản ứng của cô: "Em thích ở đây không?”
"Đây ... đây có phải là nơi em sống sau này không?"
"Đó là nơi chúng ta sống."
Lục Lập Tiêu nhấn mạnh, kéo Kiều Hy ngồi xuống ghế sofa, để cô gái ngồi trên đùi anh ta.
"Mật khẩu ở đây là 198888, nhớ chưa?"
"Ừ."
Kiều Hy gật đầu, nhưng trước khi cô phát ra âm thanh, thì đã bị cái bụng kêu lên trước.
"Ờ ..." Cô gái nhìn Lục Lập Tiêu, người đang nhếch môi cười nhạo cô, một cách xấu hổ.
"Đói rồi hả? Bữa tối chưa ăn đồ sao?”
"Ăn ... ăn rồi, nhưng không nhiều."
Khi Kiều Hy nói điều này, cô ta cúi đầu và tránh ánh mắt Lục Lệp Tiêu.
Trên thực tế, cô ấy là vì cuộc trò chuyện với Chu Trạm vào buổi chiều, đã quá mất thời gian, nhưng không dám ở lại quá lâu. Nên nói chuyện xong chưa ăn đồ đã đi về, cô sợ gây ra sự nghi ngờ cho người đàn ông này.
Lục Lập Tiêu chắc không nhìn thấy ánh mắt thắp thỏm của cô ấy, đã để cô gái ngồi bên cạnh rồi tự mình đứng dậy.
Kiều Hy ngước nhìn anh và đi đến tủ lạnh để lấy bít tết và bơ. Cô hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
"Làm đồ ăn khuya cho em ăn."
Kiều Hy: “ Wow ~”
Vì nhà bếp thiết kế mở, Kiều Hy ngồi trên ghế sofa với hai chân bắt chéo, và cô có thể thấy dáng vẻ Lục Lập Tiêu làm bít tết.
Thành thật mà nói ... Nó thực sự không phải đẹp trai dạng bình thường!
Trong trong nhà, Lục Lập Tiêu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xăn gọn gàng trên khuỷu tay, các nút trên đường viền cổ áo được cởi ba cái. Không nghiêm túc giống như ở bên ngoài hoặc trong công ty, ánh sáng dịu nhẹ của chiếc đèn pha lê trên cao chiếu vào khuôn mặt hoàn hảo của anh ta, và có cảm giác ấm áp của một người đàn ông ở nhà.
Chỉ cần nhìn vào nó như thế này, Kiều Hy đã vô thức nuốt một ngụm nước miếng, trải nghiệm sâu sắc câu nói tài sắc vẹn toàn.
"Đừng nhìn anh với một ánh mắt hâm mộ như vậy, nếu không anh có thể không làm kịp thức ăn khuya thì đã ăn em mất rồi.” Lục Lập Tiêu cảnh báo cô.
Nghe vậy, Kiều Hy: "..."
Anh không nhìn qua đây, làm sao anh thấy mắt cô vậy?
Rõ ràng cô ấy chỉ len lén nhìn thôi mà?
Từ nhỏ đến lớn, cô trải qua biết bao bạn trai? Nhìn qua bao nhiêu trai đẹp?
So sánh kỹ thì hình như Lục Lập Tiêu thực sự đẹp trai hơn tất cả những người bạn trai cô từng có.
Nhưng đẹp trai thì có ích gì chứ? Rốt cuộc anh ấy cũng không phải là của riêng cô.
"Em không nhìn anh." Kiều Hy không thừa nhận, "Em chỉ xem anh nấu ăn thôi! Tại sao anh làm bít tết lại đổ whisky vào, anh không phải không cho em uống rượu sao?”
"Rượu lúc chiên đã bốc hơi! Trong rượu này có một loại đường, sẽ tạo thành caramen trên bề mặt bít tết. Nó có thể làm cho bít tết có vị giòn và giữ cho thịt mềm và tươi." Lục Lập Tiêu vừa nấu vừa giải thích.
"Wow, anh biết nhiều quá! Có phải trước đây ... anh thường nấu cho ai đó ăn phải không?" Kiều Hy hỏi thăm dò.
Lục Lập Tiêu không trả lời câu hỏi này. Có vẻ như anh ta đang chú ý đến phản ứng trong nồi và không nghe thấy.
Nhưng Kiều Hy biết rằng anh nghe rõ nó.
Anh ấy đang tránh câu hỏi này, trước đây anh ấy chắc chắn có nấu ăn cho ai đó rồi nhỉ?
Đó là mối tình đầu? Hoặc là ai khác?
Nghĩ rằng có người khác đã được sự đối đãi như vậy, Kiều Hy đột nhiên cảm thấy bực tức.
Người đàn ông lúc nấu ăn có đẹp trai cách mấy cũng sớm bị người khác nhìn chán rồi.
Kiều Hy không dám nhìn nữa, hơi trề môi, cúi đầu chơi điện thoại của mình.
Lục Lập Tiêu chiên bít tết xong, đặt lên đĩa, bưng vào phòng ăn bên cạnh, quay lại và gọi cô: "Qua đây ăn!"
Qua đây ăn? Đây là giọng điệu gì? Cho chó ăn hay cho mèo ăn đây!
Khi xưa anh ấy cũng dùng thái độ này đối đãi với phụ nữ sao?
Hay là sẽ nói giọng nhẹ nhàng ‘baby’ rồi tận tay bưng bít tết qua đây, đút từng miếng vào miệng người ta.
Kiều Hy không thể tưởng tượng ra khung cảnh như vậy, nhưng trong đầu cô chỉ có ý tưởng về những từ ngữ, cũng đủ khiến cô no vì nuốt giận.
"Qua đây ăn đi." Lục Lập Tiêu gọi cô lần nữa.
"Em không muốn ăn ở trong đó, hay là anh bưng ra phòng khách để cho em ăn đi?" Kiều Hy hỏi thăm dò.
"Không được, ăn cơm có quy tắc ăn cơm, tự mình đi qua đây.”
"Chân em bị tê, em không muốn đi. Anh bưng qua đây, hay là … anh bồng em qua đó đi?” Kiều Hy thử làm nũng với anh ta.
Lục Lập Tiêu đứng trong phòng ăn và nghe vậy không có bất kỳ chuyển động nào, thay vào đó, anh nheo mắt.
Đứng khựng một phút, Kiều Hy bị anh ta nhìn đến cảm thấy sợ hãi.
Với tài năng đánh giá của cô, cô phán đoán anh ấy chắc là đang tức giận, vì cô ấy được voi đòi tiên.
Được rồi, đêm nay thăm dò thất bại.
Cô gái đang chuẩn bị tự mình đi qua đó một cách buồn bã, không có khí phách, ai ngờ Lục Lập Tiêu Hao nhanh hơn cô một bước.
Trực tiếp lấy đồ ăn khuya trên bàn, đổ cả bít tết và đĩa đựng vào thùng rác.
Kiều Hy: "..."
Sau đó, người đàn ông mặt lạnh lùng trở lại, bước về phía cô.
Cúi người bồng cô gái lên và đi, nhưng không phải đi về hướng phòng ăn, mà là ... đi vào phòng ngủ!
Mới đến ngôi nhà mới này, Kiều Hy vẫn chưa đến qua phòng ngủ, lúc này cô không kịp thưởng thức cái phòng ngủ nữa, cô bị ném lên một chiếc giường lớn ở giữa.
Chiếc giường đôi rất mềm mại. Khi Kiều Hy bị ném lên, cơ thể bị đàn hồi nảy lên một cái, sau đó trời đất như quay cuồng, cô bị lật lại, mặt nhìn xuống giường.
Cô cảm thấy rằng Lục Lập Tiêu đè lên từ phía sau cô, cô vô thức muốn chạy.
Tuy nhiên, người đàn ông ấn chặt eo cô, tay kia thò tay vào váy của cô gái và kéo chiếc quần con của cô xuống!
Sau đó, Kiều Hy nghe thấy tiếng tháo dây nịt từ phía sau.
Cô không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cũng không cho phép cô có sự kháng cự nào dù chỉ nhỏ nhất. Cô bất ngờ bị anh xâm phạm.
Cô gái chỉ có một cảm giác lúc đó, đó là khó chịu!
Ban đầu kích thước của họ đã không phù hợp, mặc dù những ngày này, Kiều Hy đã được khai hoang bởi Lục Lập Tiêu. Nhưng mỗi khi anh vẫn cần làm một số công việc ở bước dạo đầu trước, mới khiến cơ thể xấu hổ của cô được thả lỏng.
Không có sự chuẩn bị gì mà bất ngờ chiếm hữu như vậy sẽ khiến cơ thể Kiều Hy siết rất chặt, rất căng thẳng, khuôn mặt cô nhăn lại vì đau đớn.
Sự khó chịu về thể chất là một mặt và trong lòng nghĩ lại là chuyện khác.
Anh ấy rõ ràng biết rằng cô sẽ bị khó chịu, nhưng anh ấy vẫn làm, vã lại còn làm một cách dữ dội như vậy.
Mặc dù Lục Lập Tiêu không nói một lời nào trong toàn bộ quá trình, cũng không thấy biểu hiện trên mặt anh ấy, nhưng Kiều Hy có thể đoán những gì anh ta muốn bày tỏ.
Vì cảm thấy cô ấy tối nay được voi đòi tiên nên dùng cách này để nhắc nhở cô, để trừng phạt cô, nói cô ấy biết … cô muốn bị ấy!
Hãy nhìn xem, đây là nỗi buồn của của nhân vật ở cấp thấp nhất trong chuỗi thức ăn!
Ai bảo Kiều Hy nợ anh ta, ai báo cô ấy là kẻ chịu áp bức trong cái hợp đồng đó.
Quả nhiên, mức bao dung của người chủ đối với búp bê là có giới hạn.
Dường như ý thức được rằng cô gái đang suy nghĩ đi rất xa. Lục Lập Tiêu siết chặt một bàn tay giữa eo cô và tay kia xoay mặt cô lại, cúi người xuống hôn lên.
Sau đó, khi từ từ thích nghi, cơ thể Kiều Hy không quá đau đớn nữa.
Nhưng cơn đau trong lòng vẫn còn đó.
Sau khi hoàn thành, Lục Lập Tiêu bỏ lại cô gái kiệt sức phía sau, mặc áo choàng ngủ và đi ra ngoài.
Khi cánh cửa phòng ngủ được đóng lại từ bên ngoài, nước mắt Kiều Hy ứa ra.
Ban đầu, còn cảm thấy có cảm giác tội lỗi khi cô đã gặp Chu Trạm vào buổi chiều. Nhưng bây giờ cô ấy chỉ muốn đứng dậy và chạy trốn theo anh ấy ngay.
Nhưng đáng tiếc là ... cô không còn sức lực để đứng dậy nữa ...
Nếu Chu Trạm có thể giúp cô giải quyết công việc của Diêu Tân Viễn thì hay biết mấy.
Như vậy cô ấy chắc chắn sẽ chạy trốn khỏi tên khốn Lục Lập Tiêu này!
Đm, cô không muốn bị người ta coi là búp bê, xài xong thì quăng một bên!