Truyện Không Tên Số 35

Chương 127




41127

Vốn dĩ Kiều Hy đã rất ngại ngùng rồi, nghe Thẩm Thiếu Khiêm cố ý nhắc chuyện này, cô gái lùi về phía sau Lục Lập Tiêu. Cẩn thận nắm lấy tay áo của người đàn ông, như thể 1 đứa trẻ sợ gặp người lạ khi đến nhà người khác vậy.

Ai ngờ Lục Lập Tiêu còn cố ý trêu cô, đưa tay níu cô gái ra: “Hết cách, cô ấy không cho tôi ra.”

“Em…làm gì có?”

“Cả nửa tiếng ở trong, không phải em cứ dùng 2 tay nắm lấy của anh à?”

Hai từ “của anh”, trước đó vẫn thiếu mất đi 1 danh từ.

Kiều Hy nghe hiểu Lục Lập Tiêu cố ý muốn tiết lộ ra, bèn liếc hắn 1 cái: “Rõ ràng là anh muốn.”

“Thế ai nắm anh trước đây?” Lục Lập Tiêu khí thế hỏi ngược lại.

“Đó là vì anh trêu em trước, cố ý muốn để em giúp anh cầm….”

Nghe 2 người cãi nhau, thần sắc của Thẩm Thiếu Khiêm đã càng ngày càng khó coi rồi.

Nhưng do được bồi dưỡng giáo dục từ nhỏ, anh đã nhanh chóng khắc phục được tâm trạng không tốt của mình: “Lục thiếu gia, xem ra anh đã khỏe hơn nhiều rồi, vậy tôi đi trước đây!”

Ánh mắt Lục Lập Tiêu đang nhìn Kiều Hy, nghe vậy mới chuyển hướng nhìn hắn: “Ừ.”

Khi Thẩm Thiếu Khiêm bước tới cửa phòng bệnh, đột nhiên nhớ ra điều gì, quay mặt lại nói với 2 người: “Nếu sức khỏe đã tốt lên rồi, vậy thứ 6 nể mặt đến buổi tiệc, không vấn đề chứ?”

“Ừ.”

Sau khi Thẩm Thiếu Khiêm rời đi, Kiều Hy cầm trái táo trên tay, ngồi xuống ghế, nhìn Lục Lập Tiêu nói: “Em giúp anh chọc người ta tức bỏ về rồi đấy, hài lòng chưa?”

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn sâu vào Kiều Hy, tiểu hồ ly này quả thực rất thông minh.

Cô hiểu được anh đang muốn ở trước mặt Thẩm Thiếu Khiêm thị uy, nhưng lại không hiểu…, họ không phải là anh em tốt sao?

Chuyện lần trước anh hiểu lầm cô lên giường với Thẩm Thiếu Khiêm đã giải thích rõ ràng rồi, tại sao Kiều Hy cảm thấy Lục Lập Tiêu vẫn cón có ý kiến với người đàn ông đó?

“Về sau em hãy tránh xa Thẩm Thiếu Khiêm ra.” Lục Lập Tiêu dặn.

“Không cần anh nói em cũng sẽ làm vậy.”

Dù sao trước đó Kiều Hy đã bị người đàn ông đó chĩa mũi nhọn vào, 2 người gặp mặt ắt sẽ đỏ mắt.

Bây giờ tuy mọi việc đã êm dịu, thái độ Thẩm Thiếu Khiêm đối với cô có chút thay đổi, nhưng Kiều Hy lại không.

Vẫn như xưa ghét cay ghét đắng, kinh tởm người đàn ông đó.

Cô gái lấy khăn giấy chà chà trái táo trên tay, đang định bỏ vào miệng cắn, nhưng lại bị 1 bàn tay lớn cướp đi mất.

“Em còn ăn táo mà hắn đưa à?”

“Giữ khoảng cách với hắn, không cần phải giữ khoảng cách với trái táo chứ hả?” Kiều Hy hỏi.

“Cần!”

“Nhưng trái táo này là anh ấy mua cho anh, vậy tức là của anh rồi, em ăn táo của anh cũng không được sao?”

“Đừng dùng mánh khóe ở đây.” Lục Lập Tiêu gõ nhẹ vào đầu cô, vứt trái táo qua 1 bên, “Em muốn ăn thì anh sẽ mua cho em, nhưng không được phép ăn đồ của người đàn ông khác cho.”

Kiều Hy: “……”

Cô bỗng thấy mọi mặt của Lục Lập Tiêu đều rất tốt, chỉ là tính sở hữu hơi cao 1 tí.

“Vậy thì anh đi mua cho em đi?” Cô gái liếc hắn 1 cái.

“Táo thì hôm nay không có rồi, nhưng còn có chuối này, ăn không?” Lục Lập Tiêu hỏi.

“Ở đâu?”

“Nè!”

Thấy ánh mắt người đàn ông dừng ở phía dưới dây nịt của mình, Kiều Hy lập tức đỏ mặt ngay.

“Đồ lưu manh!”

“Lúc nãy không phải em ăn chuối của người khác vui thích lắm sao?”

“……Có cần so đo thế không?”

……

Mấy ngày tiếp theo, Lục Lập Tiêu do tai nạn xe mà nằm viện, Kiều Hy cứ thế ở trong bệnh viện chăm sóc cho anh.

Đối với cô mà nói, ở đây dù sao cũng là chuyện tốt, ít nhất là không cần ở nhà Lục gia lén lén lút lút.

Cô cứ sợ sẽ đắc tội ai đó chuốc lấy phiền phức, mỗi tối Lục Lập Tiêu lén lút mò vào phòng của cô, cô đều cảm thấy chột dạ như đang vụng trộm vậy.

Hôm thứ sáu, Lục Lập Tiêu dẫn Kiều Hy đi mua bộ áo mới, sau đó mới tới biệt thự của nhà Thẩm Thiếu Khiêm.

Ngồi trên xe, Kiều Hy cuối đầu nhìn bộ đầm công chúa màu hồng thắt nơ như trong phim hoạt họa của mình, thăm dò hỏi Lục Lập Tiêu: “Anh có thấy bộ đồ trên người em không hợp với khí chất của em không?”

“Không cảm thấy.”

Người đàn ông 1 câu phủ định, khiến Kiều Hy: “……”

“Quần áo thì bỏ qua đi, nhìn xem túi anh mua cho em nè, có hợp với người lớn đeo không hả?” Kiều Hy không cam tâm hỏi tiếp.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô 1 cái, đưa tay sờ lên đôi tai gấu trên túi của cô: “Nhiều cô gái thành niên cũng thích gấu lắm.”

“Nói về lý, con gấu với con gấu Brown hoạt hình khác biệt lớn lắm! Anh có thấy người trưởng thành nào lại xem < Boonie Bears> chưa? Anh không sợ lát em bị người khác cười nhạo à?”

“Người trưởng thành đã không phân biệt được gấu với gấu Brown, thì em có đeo cũng không ai cười em đâu.”

Kiều Hy: “……”

Được thôi, đấu khẩu thì cô sẽ không thắng nổi Lục Lập Tiêu.

“Anh bắt em mặc như vậy đi với anh, không sợ người khác tưởng anh là kẻ ấu dâm à?”

“Không sợ!”

“……”

Kiều Hy bỏ cuộc, chán nản dựa lưng vào thành ghế đằng sau.

Nhưng lại không biết người đàn ông nhìn bộ dạng ủ rũ của cô nàng, trên môi khóe lên 1 nụ cười.

Tốt nhất là để người khác xem cô ấy như con nít đi, tránh dây dưa vào đám hoa thơm cỏ lạ.

Thẩm Thiếu Khiêm tổ chức buổi giao lưu ở biệt thư của hắn, Kiều Hy xuống xe bước vào trong với bao ánh mắt kì lạ dòm ngó, quả nhiên Thẩm Thiếu Khiêm là người đầu tiên chế nhạo cô.

“Lục thiếu gia, đến rồi à?”

Thẩm Thiếu Khiêm nhìn thấy Kiều Hy, không nhịn được cười: “Cô vừa mới từ nhà trẻ đi học về à?”

Kiều Hy liếc hắn 1 cái: “Anh thấy qua trẻ con nào lớn như thế chưa?”

“Quả nhiên…cũng lớn thật đấy!”

Thẩm Thiếu Khiêm hình như đã có uống rượu trước đó, vành tai hơi đỏ ửng, khi nói câu này, ánh mắt dừng ở trên ngực của Kiều Hy.

Lục Lập Tiêu tiến lên trước, vừa đúng che đi tầm nhìn của người đàn ông đó, kéo Kiều Hy đi vào trong.

Buổi giao lưu của người thượng lưu thường gò bó hơn bình thường, chẳng qua chỉ là trò chuyện qua lại, đánh bài.

Trong nhà vừa đúng có 1 bàn chơi Poker, nhìn thấy Lục Lập Tiêu tới, lập tức có người nhường chỗ cho anh.

“Lục thiếu gia, chơi 1 ván chứ?”

Người đàn ông đó gật đầu, nắm lấy tay cô gái ngồi xuống.

Cái họ chơi là Texas hold'em.

Kiều Hy không biết chơi cái này lắm, nhưng quan sát mấy ván là cô biết ngay.

Ngồi kế Lục Lập Tiêu, nhìn người đàn ông đó ván nào cũng thua, cô gái thật sự không dám nhìn nữa.

“Bài của đối phương có lẽ là 1 đôi J.” Kiều Hy giữ anh lại khi anh chuẩn bị ra bài, “Hắn chẳng qua chỉ là hư trương thanh thế thôi, chúng ta không cần phải sợ, cứ theo đi.”

Nghe cô gái nói vậy, người ngồi đối diện Lục Lập Tiêu bỗng biến sắc.

Đợi khi con át chủ bài của hắn lật ra, quả nhiên là 1 đôi J!

“Sao? Em lợi hại chứ?” Kiều Hy đắc ý chớp chớp mắt nhìn Lục Lập Tiêu, không mảy may chú ý đến ánh mắt thù ghét của người ở phía đối diện.

Sau đó cô chỉ đạo Lục Lập Tiêu chơi thêm mấy ván, ván nào cũng thắng cả, khiến những người đàn ông khác đang ngồi trên bàn cược sôi máu lên.

Vốn biết, Lục Tổng nổi tiếng là người không biết chơi bài, mỗi lần chơi ít cũng thua mất mấy triệu trở lên.

Hôm nay không biết từ đâu lòi ra đứa con gái nhiều chuyện, đó không phải cắt đứt con đường tài lộc của họ hay sao?

Do vậy, có người cảm thấy không mấy vui vẻ: “Trên bàn cược, đâu ra trẻ con nói chen vào?

“Tôi không phải trẻ con!” Kiều Hy nhấn mạnh.

“Dù sao cô cũng là con gái, bàn cược của cánh mày râu sao cô có thể chơi?”

Những người trên bàn dù biết Kiều Hy là cô gái của Lục Lập Tiêu, nhưng thấy Lục Tổng xưa nay không có giới thiệu, nên đoán cô chỉ là tình nhân chơi bời của anh thôi.

Trong thế giới thượng lưu, loại con gái này địa vị rất thấp, do vậy không cần nể mặt cô gì cả.

Kiều Hy nghe hiểu sự khinh thường qua lời nói của họ, dường như bản thân thấp hơn họ 1 bậc, không hài lòng liền muốn tranh luận.

Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu lại dặn cô: “Em tự ra ngoài chơi 1 lát đi.”

“Hả…”

Kiều Hy như biết được thái độ của Lục Lập Tiêu, đoán mình có ở lại đây nữa thì cũng vô ích.

Cô không vui bĩu môi, đứng dậy và đi ra. Khi đi còn lầu bầu 1 câu: “Đi thì đi, thua chết anh!”

Dường như nghe được cô gái nói gì, Lục Lập Tiêu nở nụ cười nhẹ trên môi.

Nhận và kẹp lấy điếu thuốc từ người kế bên đưa, tiếp tục chơi thêm ván Poker!

Kiều Hy lấy ly nước ép, chạy ra đại sảnh, một mình ngồi kế bên hồ bơi hì hục hút.

Không lâu sau, 1 thân hình quen thuộc chạy lại trước mặt cô.

“Bị Lục thiếu gia đuổi ra rồi à?”

Nghe vậy, Kiều Hy ngẩng đầu nhìn Thẩm Thiếu Khiêm, nói giọng cọc cằn: “Ai thèm nhìn anh ấy đánh bài chứ, thua sạch là đáng đời lắm, tốt nhất thua luôn cả chiếc quần lót đi.”

“Với gia thế của Lục gia mà nói, Lục thiếu gia có thua 50 năm đi nữa, anh ấy cũng sẽ có quần lót mặc không hết. Hơn nữa, tiền của anh ấy chỉ càng thua càng nhiều thôi!”

Nghe vậy, Kiều Hy không hiểu nhìn hắn nói: “Nghĩa là sao?”

“Còn nhớ trước đó cô dẫn Diêu Tân Viễn đến sòng bạc, gặp phải Lục thiếu gia chứ?”

Nghe hắn nói vậy, Kiều Hy mới nghĩ ra: “Đúng vậy, lúc đó anh ấy chơi bài lợi hại lắm, hành hạ Diêu Tân Viễn đủ trò!”

Nói như vậy, Kiều Hy dường như hiểu ra điều gì: “Vậy nên, anh ấy cố tình thua ư?”

“Lục Thị làm ăn lớn như thế, tài chính, kiến trúc, công nghệ, vui chơi, thực phẩm, điện tử…trên cơ bản việc kinh doanh kiếm ra tiền nhất ở Nam Thành đều bị họ chiếm hết rồi, hỏi sao người khác có thể sống được chứ?”

“Vậy nên, anh ấy phải dùng cách này để người khác được lời, bảo vệ quan hệ xã giao sao?” Kiều Hy suy 1 ra 3 nói.

“Thông minh.”

“Haizz, thế giới của các anh thật phức tạp.” Kiều Hy thở dài.

“Đừng kéo tôi vào, tôi còn chưa chính thức nhận việc kinh doanh của ba tôi. cô chỉ có thể nói, thế giới thương nhân của bọn họ…Còn thế giới của tôi, đơn giản hơn nhiều.”

“Ờ…Thế giới nhà giàu đời thứ hai quả thật đơn giản, ngay cả đầu óc anh cũng đơn giản theo!”

Kiều Hy chế nhạo hắn 1 câu, thuận lợi khiến mặt Thẩm Thiếu Khiêm biến sắc, bèn đứng dậy đi.

“Không phải em muốn biết, 7 năm trước Lục thiếu gia xảy ra chuyện gì khiến hắn không được sao?” Thẩm Thiếu Khiêm hỏi.

Nghe vậy, Kiều Hy dừng lại.

“Không phải anh không chịu nói cho tôi biết à? Chuyện này tôi cũng không tò mò lắm, nên anh đừng hòng lấy điều kiện gì ra mà trao đổi!”

“Là do người bạn gái tình đầu rời xa anh ấy.” lần này Thẩm Thiếu Khiêm nói dứt khoát, “Có phải cô tưởng rằng, hắn có phản ứng với cô, là do cô đặc biệt không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.