Truyện Không Tên Số 35

Chương 126




41126

“Chuyện đó…không có gì, trái cây có cả chuối này, để em đi rửa.”

Kiều Hy né tránh ánh mắt của Lục Lập Tiêu, rút tay mình ra khỏi tay anh, cúi mặt xuống đem nải chuối đi ra khỏi cửa.

“Chuối cũng cần rửa à?” Thẩm Thiếu Khiêm hỏi cô từ sau lưng.

“Rửa sẽ tốt cho sức khỏe hơn!” Kiều Hy chột dạ trả lời.

“Nhà vệ sinh ở kế bên, em chạy ra ngoài cửa làm gì?”

“Nước ở ngoài sạch hơn, em ra rửa, có thể sẽ rửa lâu đấy. Các anh cứ mặc kệ em, cứ từ từ mà trò chuyện.”

Nói xong, cô gái tay cầm nải chuối, chạy ra khỏi phòng bệnh.

Nhìn bóng dáng hốt hoảng chạy trốn của cô, mắt Lục Lập Tiêu lóe lên sự nghi ngờ, còn mắt Thẩm Thiếu Khiêm nảy lên nụ cười đắc ý.

Anh cố ý nói: “Đây là bí mật giữa tôi và Kiều Hy!”

……

Sau đó, Kiều Hy cố tình ở bên ngoài nửa tiếng, ăn hết 10 trái chuối mới trở về.

Không ngờ khi cô quay về phòng bệnh, phát hiện Thẩm Thiếu Khiêm vẫn còn đây.

Lục Lập Tiêu ngồi trên giường bệnh xem cổ phiếu, Thẩm Thiếu Khiêm đang ở kế bên cầm điện thoại chơi game, hai người không nói chuyện, nhưng lại cùng lúc hướng ánh mắt sâu xa về phía Kiều Hy khi cô bước vào, như muốn cô đọc hiểu hàm ý chứa đựng trong ánh mắt.

Bầu không khí……có chút kì quặc.

“Tiểu Hy.” Lục Lập Tiêu mở miệng gọi cô trước, “Dìu anh vào nhà vệ sinh.”

“Hả?” Kiều Hy nhìn người đàn ông bỏ máy tính đang cầm trên tay xuống, từ giường bệnh bước xuống, trong mắt ánh lên chút hoài nghi.

Tai nạn xe của Lục Lập Tiêu không có gì nghiêm trọng, vừa nãy còn ở bên ngoài một tay đánh gục mười mấy tên côn đồ, đâu đến nỗi đi nhà vệ sinh mà cũng cần người khác dìu đi thế này cơ chứ?

Nhưng anh đã yêu cầu thế, chắc chắn có dụng ý gì đó.

Đôi mắt của Kiều Hy liếc lướt qua Thẩm Thiếu Khiêm đang ngồi trong phòng, trong lòng nghĩ anh làm vậy là vì muốn làm cho người đàn ông đó thấy.

Cô chắc chắn là phải nể mặt Lục Lập Tiêu, không nói gì tiến tới phía anh, nắm lấy tay anh dìu vào nhà vệ sinh.

Từ giường bệnh tới nhà vệ sinh, mắt Kiều Hy không hề nhìn đi chỗ khác, cũng có thể cảm nhận thấy đằng sau Thẩm Thiếu Khiêm đang dồn ánh mắt về mình, ngay cả lời nhắc trong game ‘you have been slained’ cũng không buồn để ý.

Đóng cửa nhà vệ sinh, Kiều Hy chắp tay lại, nhìn Lục Lập Tiêu lấy lòng: “Chuyện đó, em cũng nghe lời đấy chứ? Có nói gì nghe nấy, dịu dàng dễ thương đến nỗi khiến tên FA bên ngoài ngưỡng mộ chết không?”

Lục Lập Tiêu không trả lời cô, đi về phía bồn cầu, bắt đầu cởi dây nịch của mình ra.

Kiều Hy thấy vậy, vội nhắm mắt quay mặt vào tường.

“Lại đây!” Giọng người đàn ông vang lên sau lưng, “Giúp anh vịnh nó!”

“Vịnh…cái gì?”

Kiều Hy vừa hỏi xong, bản thân liền phản ứng.

Con trai đi vệ sinh, hình như đều dùng tay cầm cái đó?

Nhưng mà……

“Anh cũng có tay mà?”

“Một tay không đủ, mượn tay em đỡ.”

Mượn? Những lời dung tục thế này, cũng may là từ một người điển trai như anh ấy, nên sẽ không bị coi là thần kinh thất thường mà bị đánh cho một trận.

Ngược lại, còn khiến cô gái mặt đỏ ửng tim đập nhanh: “Mượn thế nào cơ chứ?”

Kiều Hy ái ngại đi về phía Lục Lập Tiêu, đứng kế bên anh, ánh mắt nhìn về phía gạch phòng tắm màu trắng xanh, không dám cuối đầu xuống nhìn.

Người đàn ông đó đã cởi dây nịch của mình ra, giọng mê hoặc thì thầm vào tai cô gái: “Kéo dây khóa xuống, giúp anh lấy ra.”

“Hả? Bắt em lấy à?”

“Hồi nãy không phải em bảo sẽ nói gì nghe nấy sao?” Lục Lập Tiêu cuối đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên mỉa mai, “Xem ra miệng em nói thì hay thôi, cho nên giờ anh mới biết em giấu anh đi quyến rũ người đàn ông khác.”

Vừa nghe anh nói, Kiều Hy lập tức chột dạ: “Chuyện đó, Thẩm Thiếu Khiêm đã nói với anh rồi à?”

Anh không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng lướt trên khuôn mặt cô, như tia x quang chiếu về phía Kiều Hy khiến cô nổi cả da gà.

“Anh đừng giận mà, em không cố ý quyến rũ anh ta đâu. Không đúng, là em cố tình, em làm vậy là vì muốn trêu chọc anh ấy, cố tình để ảnh mắc câu. Thực tế không có làm gì cả, em nói với anh ta 2 câu, uống 2 ly rượu thôi à.

Em chỉ giả bộ dụ anh ta lên giường, sau đó tìm 1 chị phục vụ xinh đẹp để tiếp đãi anh ấy. Sau đó chụp những tấm ảnh đó cho vợ chưa cưới của anh ta xem! Lúc đó Khả Tâm đều ở bên em mà, cô ấy có thể làm chứng cho em và Thẩm Thiếu Khiêm không làm chuyện gì mờ ám cả!” Kiều Hy đưa ngón tay lên, mặt nghiêm trọng bảo đảm.

Nghe cô nói một hơi dài, Lục Lập Tiêu nhíu mắt lại nói: “Đây là bí mật giữa hắn và em à?”

“Ơ? Anh ta…không có nói với anh à?” Kiều Hy phản ứng, “Được lắm, thì ra lúc nãy anh dụ em!”

“Đây gọi là cho em cơ hội thật thà để được khoan hồng đó.” Lục Lập Tiêu khí thế nhéo vào mặt cô.

“Áh!” Kiều Hy kêu lến một tiếng, “Tay của anh vừa nãy đụng vô cái gì, mà sờ vào mặt em?”

“Chưa đụng mà!” Lục Lập Tiêu nhắc.

Được thôi, vừa nãy nói quá nhiều, làm cô quên mất anh vẫn chưa đi vệ sinh.

Kiều Hy cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn anh, tay bắt đầu lần mò, giúp anh kéo quần xuống, lấy ra…..

Thật ra cũng không phải lần đầu đụng vào cái đó của anh, cô gái vốn tưởng mình sẽ không sợ.

Nhưng tình huống trước đó khác bây giờ, cho dù không sợ, chuyện giúp một người đàn ông đi vệ sinh như thế này đối với một cô gái như cô quả thật ái ngại.

Dù sao, cô và cái gì đó quen biết không lâu, vẫn chưa hiểu rõ tận tường.

Ví dụ như chuyện đi vệ sinh, cảm giác cầm trên tay như vậy vẫn thấy hơi kì kì.

Tay cô gái cứng đờ cầm lấy, mặt quay về phía sau, tay còn lại bịt tai mình lại, nói: “Được rồi, anh đi đi.”

Lục Lập Tiêu nhìn thấy cô như thể sắp đối mặt với kẻ thù, thậm chí còn cảm nhận được bàn tay đang giúp mình cầm cái đó đang run nhẹ lên, bèn cười nhếch miệng: “Em cầm lệch rồi, chưa ngắm chính xác gì hết!”

“Hả? Còn phải ngắm chính xác cơ à?” Kiều Hy quay đầu lại, “Vậy có cần phải tính toán luôn điểm tiếp đất không? Nhưng em không giỏi toán, đàn ông các anh đi vệ sinh thật phiền phức.”

Không giống con gái, cho dù lớn hay nhỏ, chỉ cần ngồi xổm là được, dù một tay vẫn không vấn đề gì.

“Thôi được rồi, để anh tự làm. Em đi góc tường đợi đi, không được quay lại đấy.” Lục Lập Tiêu ra lệnh.

“Không cần em giúp anh cầm nữa à?” Kiều Hy hỏi.

“Anh không có sở thích để con gái nhìn thấy mình đi vệ sinh.”

“Chứ sao hồi nãy lại…”

“Trêu em đó!”

Kiều Hy: “……”

Hồi trước cô chỉ thấy tính khí của Lục Lập Tiêu quái lạ, âm tình bất định, nghiêm túc, trầm lặng ít nói. Nhưng giờ mới biết, tính cách thật sự của người đàn ông này lại xấu xa đến thế.

Cố tình dụ cô nói hết chuyện xảy ra giữa cô với Thẩm Thiếu Khiêm, còn cố ý trêu cô ở nhà vệ sinh lâu như thế, làm cô vừa chột dạ vừa căng thẳng vừa ngại ngùng, sau lưng đổ biết bao hột mồ hôi.

Kiều Hy tức quá, nắm chặt thứ đang cầm trên tay để chuốc giận, cho đến khi nghe tiếng người đàn ông đó hét lên một cái, mới thấy hả dạ bỏ tay ra, chạy nhanh về góc tường, dùng tay bịt tai lại.

Rất nhanh, từ dưới nền gạch màu trắng xanh nhìn thấy bóng hình cao lớn đi tới sau lưng mình.

Nghĩ anh đã đi vệ sinh xong, Kiều Hy bỏ tay ra, quay lưng như trút được gánh nặng: “Giờ chúng ta có thể ra…ư!”

Cô gái còn chưa nói xong, đã bị nụ hôn mạnh mẽ của người đàn ông phía trước chặn môi lại.

Lục Lập Tiêu ngay lập tức dùng ưu thế thân hình của mình dồn cô gái vào tường, nắm lấy tay cô lần xuống phía dưới dây nịt chưa kéo lên của mình.

Kiều Hy cảm nhận thấy phản ứng của anh, giật mình mở to đôi mắt.

“Đồ hư hỏng, đây là thành quả bị em nắm hồi nãy đó, em nói phải làm sao?”

Lục Lập Tiêu cúi đầu, hôn tỉ mỉ vào vành tai cô, giọng điệu chất vấn kèm chút mê hoặc.

“Em..em chỉ nắm một cái thôi mà, không đến nổi thế chứ?”

“Sao lại không đến nổi? Hồi nãy em dùng lực như thế, không biết có làm hư hay không nữa, giúp anh kiểm tra xem!”

Kiều Hy nghe giọng trêu xấu xa của anh, mặt đỏ bừng lên, cô biết điều anh muốn là gì, nhưng……

“Nhưng, Thẩm Thiếu Khiêm vẫn đang ở ngoài!”

“Chúng ta vào nhà vệ sinh lâu như thế, không cần đoán cũng biết làm gì rồi. Người biết điều đã về từ sớm rồi, em còn tưởng hắn sẽ còn đợi bên ngoài sao?”

Vậy nên hồi nãy Lục Lập Tiêu cố ý gọi cô vào nhà vệ sinh chung, còn trêu cô lâu như thế, mục đích là để đuổi anh ta về à?

Được thôi, nếu cô sớm biết được điều này, hồi nãy không nắm anh, có phải đã được ra ngoài ngồi ăn trái cây, chơi điện thoại rồi?

Đâu cần bây giờ phải giúp anh ấy ‘hạ hỏa’ như thế?

Có thể nói là tự làm tự chịu không nhỉ? Không, phải nói là không làm thì không chết……

Bất lực, cô gái chỉ có thể ngồi xuống, giúp hắn giải quyết chuyện mình gây ra!

Do Lục Lập Tiêu đang bị thương, nên Kiều Hy dùng tay.

Sau khi kết thúc, cô ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt người đàn ông đang rất hưởng thụ, sờ vào đầu cô: “Càng ngày càng lên tay rồi đấy.”

Kiều Hy mặt đỏ bừng đứng dậy, giúp anh kéo quần và dây nịch lại, sau đó đi rửa tay.

Hai người từ trong nhà tắm bước ra, nhưng không ngờ, đập vào mắt lại là người đàn ông đang ngồi trên giường chơi game.

Lúc này, đôi chân Kiều Hy cứng đờ, hóa thạch tại chỗ: “Anh…Sao anh còn chưa về?”

“Tôi có nói đi về bao giờ?” Thẩm Thiếu Khiêm ngẩng đầu lên hỏi cô.

Kiều Hy không biết trả lời thế nào, đôi má đỏ bừng muốn tìm nơi nào đó mà chui vào.

Thẩm Thiếu Khiêm chưa về, vậy là lúc nãy ở trong nhà vệ sinh giúp Lục Lập Tiêu……Hắn đều nghe thấy ư?

Tuy thường ngày Kiều Hy mặt dày, nhưng mấy chuyện thế này bị người khác nghe trực tiếp như vậy, cũng không giấu nổi sự ngại ngùng.

Lúc này, đôi mắt cô gái liếc về phía Lục Lập Tiêu, như có ý bảo rằng: “Không phải anh nói hắn về từ sớm rồi sao?”

Người đàn ông nhún vai bất lực. Anh có bảo rằng người biết điều chắc chắn sẽ về từ sớm, nhưng……Thẩm Thiếu Khiêm lại là người không biết điều.

Thậm chí, hắn còn cố tình hỏi: “Lục thiếu gia, anh đi nhà vệ sinh lâu thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.