Truyện Không Tên Số 35

Chương 125




41125

Nghe vậy , Lục Lập Tiêu hơi nheo mày, nhìn đám côn đồ đó: “Tụi bay nghĩ bây giờ tao có mang tiền bên người không?”

Đối phương thấy anh ta đang mặc bộ đồ bệnh viện, và không giống như có mang ví bên người.

"Vậy mày đi về lấy đi, hoặc là kêu người nhà đưa tiền đến. Thấy mày chơi được con bé tạp giao cao cấp này, cũng không giống người không có tiền, không đưa tiền thì hai đứa bây hôm nay đừng hòng đi ra ngoài.”

“Ê, mày nói ai tạp giao đó hả?” Kiều Hy nhìn tên côn đồ vừa nói chuyện một cách không hài lòng.

"Hoa hậu trường Nam Ảnh Kiều Hy, cô đừng tưởng cô đổi kiểu tóc rồi thì tao nhân không ra? Khi bọn tao tung hoành ở khu vực Nam Ảnh kia, đã nghe danh cô từ lâu, còn tận mắt chứng kiến cô lên những chiếc xe sang trọng trước cổng trường. Nghe nói giá của cô cũng khá mắc nữa, anh em tao từng dùng năm ngàn chơi qua, anh ấy nói cô ở trên giường vừa dâm vừa đã, khiến tao ngứa ngáy nhớ nhung từ lâu … hôm nay rơi vào tay tao, tao sẽ phải chơi miễn phí cho đã”

Một côn đồ tên đứng gần Kiều Hy nhất nói, hắn ta nở một nụ cười dam dang, tiến đến gần Kiều Hy!

Khi Lục Lập Tiêu thấy hắn ta muốn làm bậy với người phụ nữ của mình, anh liền gọi anh ấy lại: “Ê, trên người tôi mặc dù không có tiền nhưng còn một cái đồng hồ. Nó trị giá tám chục vạn, lấy không?”

Những tên côn đồ vừa nghe có đồ đắc giá như vậy, liền sáng mắt lên: “Đương nhiên là lấy, mày cởi đồng hồ ra, ném qua đây!”

"Mày không thấy tay tao bị băng thạch cao sao?” Lục Lập Tiêu chỉ vào tên côn đồ gần Kiều Hy nhất, "Mày qua đây tháo!”

"Tao?" tên đó nhìn Kiều Hy lại nhìn vào đồng hồ trên tay của Lục Lập Tiêu.

Suy nghĩ người đẹp có thể đợi một lúc, lấy tiền quan trọng hơn.

Dù sao, thì họ người đông, lấy đồng hồ xong cho tên gãy tay đó một bài học sau đó gái đẹp thì không phải muốn chơi sao thì chơi sao?

Vì vậy, tên côn đồ đó vò tay bước về phía Lục Lập Tiêu.

Nhìn chiếc đồng hồ trên tay của Lục Lập Tiêu, không biết thương hiệu này: "Ê, cái đồng hồ này thật sự đáng giá tám chục vạn ư?”

"Chỉ hơn chứ không kém!”

"Hứ, bọn tao một lát lấy đi giám định, nếu phát hiện mày nói láo, thì đánh mày chết trước sau đó chơi chết con đàn bà của mày.”

Bên kia nói lời đe dọa, rồi cúi đầu đi tháo đồng hồ của Lục Lập Tiêu.

Tuy nhiên, tay hắn chưa kịp chạm vào chiếc đồng hồ, thì đã cảm thấy nắm tay trước mặt một nắm đấm chớp qua, mặt bị ăn một đấm mạnh.

Tên côn đồ đó ngay lập tức như trời đất quay cuồng, lui mấy bước và ngã xuống. Tuy nhiên chưa kịp ngã xuống đã bị cánh tay như cái kẹp sắt nắm lại, nắm chặt cổ họng của hắn: “Mày nói … muốn chơi chết ai?”

Không ai thấy Lục Lập Tiêu ra tay như thế nào, chỉ thấy tên côn đồ chém gió hồi nãy mặt mày tái nhợt.

Giống như một con gà lôi đã bị vắt khô máu, bàn tay nắm cô hắn thả ra, cả người hắn ngã xuống như không có xương sống.

Sau đó, một, hai, ba tên ... rồi tất cả côn đồ bị đánh gục.

Khi nãy những tên côn đồ còn la ó khắp hẻm, bây giờ chỉ còn những tiếng khóc than.

Một tên côn đồ tóc đỏ bị Lục Lập Tiêu dẫm lên người: "Mày nói ... nhớ người phụ nữ của tao lâu rồi?”

"Không ... không có ..." Đối phương ngẩng cái mặt bầm tím lên, nhanh chóng phủ nhận: "Nếu biết trước Kiều Hy là người của anh, chúng em đâu có dám?”

"Mày còn nói người anh em của mày có chạm vào cô ấy qua?”

"Không có, đó chỉ là nó chém gió thôi. Bọn em cướp một lần cũng chỉ được khoảng năm trăm, lấy đâu ra năm ngàn mà chơi gái? Hơn nữa, người ta là hoa hậu trường Nam Ảnh, bên cạnh đều là những đại gia như anh, sao lại để mắt đến bọn em được?”

"Quay về nói y như vậy với đại ca các người, Kiều Hy là người Lục Lập Tiêu của tôi, đừng nhung nhớ gì nữa!”

Lục Lập Tiêu nói điều này một cách rất lịch sự, nhưng những tên côn đồ nghe thấy đều sợ hãi.

"Hóa ra là Lục Tổng, tụi em có mắt mà không tròng, xin anh đừng trách!”

Những tên côn đồ đó bị dọa đến sợ phát khiếp, đừng nói Lục gia là thế lực lớn nhất cả phía Nam này. Chỉ cần nghe tới cái tên Lục Lão Hổ trong truyền thuyết năm xưa từng một mình phá cả sào huyệt bọn cướp, thì cho họ mười lá gan họ cũng không dám cướp.

Không, đó không phải là truyền thuyết. Từ sức chiến đấu của việc anh ấy chỉ dùng một tay đánh gục cả bọn côn đồ này, có thể thấy câu chuyện năm xưa không phải là truyền thuyết mà hoàn toàn có thật.

Nghe nói mấy tên cướp đó bị anh tra tấn đến gần chết. Khi họ được giao cho cảnh sát, chỉ có một hơi thở cuối cùng, và họ sống không bằng chết.

Nó có thể thấy hậu quả của việc đắc tội với người đàn ông này đáng sợ như thế nào ...

May mắn thay, Lục Lập Tiêu đã không chú ý đến việc tiếp tục tra tấn họ, nhưng liếc nhìn cô gái bị dọa đến ngớ người ra, người đứng trong góc: "Đi thôi, ăn cơm."

"Dạ ... dạ!"

Kiều Hy gật đầu và nhanh chóng theo anh, bước qua những cơ thể nằm la liệt dưới đất.

"À ... thức ăn mà em vừa mua đã bị bọn kia làm rơi mất rồi …”

"Tôi đã kêu người mua đồ ăn khác rồi."

Lục Lập Tiêu nắm lấy tay Kiều Hy và quay trở lại phòng bệnh.

Ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, Kiều Hy gấp một miếng sườn heo chua ngọt, nâng mắt lén nhìn người đàn ông trước mặt, nói: "Cướp với háo sắc đều đã gặp rồi, anh còn không tin em là sao chổi sao?”

Lục Lập Tiêu: "Tin rồi ..."

Kiều Hy: "..."

Đôi khi tâm tư của phụ nữ rất kỳ lạ, họ sẽ cố tình nói những thiếu sót của chính họ, chẳng hạn như những phàn nàn hàng ngày về sự béo của họ.

Trong thực tế, cô ấy muốn nghe câu trả lời của người đàn ông là: “Cô không mập chút nào!"

Sau đó, họ cảm thấy rằng toàn bộ cơ thể và tâm trí của họ được thoải mái!

Nhưng lúc này, câu trả lời của Lục Lập Tiêu cho Kiều Hy tương đương với: "Ừ, Cô thực sự rất mập!"

Có thể nói rằng nó rất là đau lòng!

Mặc dù những người khác trước đó đã nói qua rằng cô ấy là chất mập, à không, nói cô ấy là sao chổi, nhưng cũng không làm cho cô ấy cảm thấy khó chịu bằng câu nói này của Lục Lập Tiêu.

Trước đây, anh ấy còn nói rằng anh ấy không tin vào mê tín dị đoan.

Bây giờ lại nói là tin mê tính dị đoan, ý là đang ghét bỏ cô sao?

Kiều Hy đặt miếng sườn heo chua ngọt đó xuống, ăn một ngụm cơm trắng trong sự thất vọng, cảm thấy rằng miệng cô ăn gì cũng không có mùi vị gì nữa.

Lục Lập Tiêu nhìn cô gái trề môi trong sự ấm ức ấy một cái, miệng gợi lên một nụ cười nhạt, và sau đó gấp một miếng sườn heo chua ngọt cho cô ấy: "Tin hay không cũng đâu có sự khác biệt!"

Kiều Hy đang ngậm một miệng cơm trắng không mùi vị gì cả, ngước lên nhìn anh: "Dạ?"

"Ngay cả khi cô thực sự là sao chổi, tôi cũng chỉ có thể cam chịu số phận bị cô liên lụy!”

Câu này có tương đương với: "Ngay cả khi cô béo, tôi cũng thích cô đó?"

Kiều Hy cảm thấy cảm giác chua chát trong lòng cô đã biến mất ngay lập tức, cô cắn một miếng sườn chua ngọt mà anh gấp cho, ừ, rất ngọt.

"Đây là những gì anh nói đó nha, ngay cả khi sau này bị em liên lụy, anh cũng không được bỏ rơi em nha.”

Kiều Hy nói xong, gấp vài miếng sườn chua ngọt qua chén của Lục Lập Tiêu để lấy lòng: “Sau này em cũng sẽ đối tốt với anh. Thật ra em cũng không tin mê tín, nhưng không biết tại sao những rắc rối luôn tìm đến em?”

"Tại sao những tên háo sắc tìm cô mà không tìm người khác trong lòng cô không rõ sao?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.

"Ờ ... Có phải vì em đẹp quá không?"

"Ây da!" Kiều Hy vừa nói xong, thì bị Lục Lập Tiêu búng lên trán.

"Bởi vì Tiên nhân nhảy! " Người đàn ông liếc nghiêng cô một cái, nhấn mạnh, “Sau này không được làm nghề đó nữa, cũng không được lên xe của người đàn ông lạ mặt. Sau này ăn mặt cho đàng hoàng, đi học cho đàng hoàng, tôi đảm bảo sẽ không có tên háo sắc nào tìm đến cô.”

"Em đã không làm nghề đó nữa rồi! Bây giờ em với Khả Tâm mở một tiệm taobao của riêng mình.”

"Bán cái gì?"

“Thì … một số thứ mà các bé gái cảm thấy có hứng thú.” Kiều Hy len lén nhìn vào mặt Lục Lập Tiêu và nói một cách khái quát.

"Cụ thể là cái gì?"

Lục Lập Tiêu gấp đậu phộng cho cô ấy, trong đôi mắt nheo lại, có thể thấy quyết tâm hỏi đến cùng.

"Ờ ..."

Kiều Hy nói trong một thời gian dài, cũng không thể nói ra được.

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa làm gián đoạn họ.

"Lục thiếu gia!"

Nhìn tên Thẩm Thiếu Khiêm mang giỏ hoa đến, Kiều Hy lần đầu tiên cảm thấy hài lòng với anh ấy.

Cô gái đứng lên nhẹ nhõm như mới được tha, nói vui vẻ: "Có người đến thăm anh kìa."

"Lục thiếu gia, nghe nói anh bị tai nạn xe hơi, sao rồi?”

"Vẫn khỏe." Lục Lập Tiêu nói một cách lạnh nhạt, "Chỉ có điều không thể tham gia buổi tiệc thứ tư của anh”

"Không sao đâu, anh nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, dù sao tiệc thì lúc nào chẵng có.” Thẩm Thiếu Khiêm nói xong, đưa giỏ trái cây mình mang theo cho Kiều Hy, "Cô bé, đi rửa mấy trái táo đi.”

Kiều Hy đang định đưa tay nhận thì bị Lục Lập Tiêu ngăn lại: “Không cần, tôi không muốn ăn."

"Nếu anh không ăn thì rửa đi rồi tôi ăn.” Thẩm Thiếu Khiêm nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Lục Lập Tiêu sáng lên một cách lợi hại, lấy tay kéo Kiều Hy về phía anh: "Anh ăn thì tự đi mà rửa, đừng kêu người của tôi."

"Đồ nhỏ mọn."

Thẩm Thiếu Khiêm nhìn anh một cái, bất lực lấy giỏ trái cây của mình vào phòng tắm để rửa hai trái táo, cắn một cái, cái kia đưa cho Kiều Hy: "Tôi không nhỏ mọn như Lục thiếu gia, ăn đi?”

Cô gái nhìn vào quả táo trong tay anh ấy, rồi nhìn khuôn mặt của Lục Lập Tiêu. Mặc dù khuôn mặt người đàn ông vẫn tối như mọi khi, nhưng Kiều Hy có thể tìm thấy những con sóng sau cái vẻ bình tĩnh đó.

Với những óc quan sát từ nhỏ đến lớn của cô, cô có thể cảm thấy rằng anh ấy không thích cô có dính dáng gì tới Thẩm Thiếu Khiêm.

“Tôi cũng không muốn ăn táo.” Kiều Hy lắc đầu từ chối.

"Hai người … không cần cô lập tôi như vậy chứ hả? Hiểu lầm lần trước không phải đã sáng tỏ rồi sao? Lục thiếu gia lần trước không phải nói mình vẫn là anh em mà, sao giờ tôi thấy anh vẫn giữ khoảng cách với tôi vậy?” Thẩm Thiếu Khiêm phàn nàn.

Tuy nhiên, mặt Lục Lập Tiêu vẫn mờ nhạt, chơi đùa với ngón tay của Kiều Hy: "Khoảng cách tạo nên nét đẹp."

Thẩm Thiếu Khiêm: "..."

"Được rồi Lục thiếu gia, trước đây đúng là vì thành kiến cá nhân nên tôi đã gây rắc rối giữa hai người, ở đây tôi long trọng xin lỗi anh một lần nữa."

"Câu xin lỗi này anh nên nói với tôi mới đúng chứ hả.” Kiều Hy nói với anh một cách bất bình, “Rõ ràng người bị rắc rối nhiều nhất là tôi, người anh nên xin lỗi là tôi.”

"Lần trước không phải cô nói cô đã bẫy tôi một lần nên giữa chúng ta coi như huề sao?” Thẩm Thiếu Khiêm nơ nụ cười nhỏ, "nếu cô muốn tôi xin lỗi cô thì cô cũng phải xin lỗi tôi vì đã cố ý dụ dỗ tôi lần trước!”

"Sao anh có thể …” nói ra điều đó ở đây?

Kiều Hy đã không kịp ngăn Thẩm Thiếu Khiêm lại, chỉ cảm thấy sau khi anh ấy dứt lời, những ngón tay cô vốn được người đàn ông chơi một cách ung dung liền bị siết chặt lại, khiến cô bị đau.

"Cái gì mà cố ý dụ dỗ?", Lục Lập Tiêu hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.