41120
"Sao cô không nhận lấy?”
Sau khi Thẩm Thiếu Khiêm hỏi câu này, anh cũng thấy sự khác lạ của Kiều Hy.
Anh nhìn theo ánh mắt của cô gái, quay đầu nhìn thấy Lục Lập Tiêu, người đang đứng sau anh không biết từ khi nào.
"Lục thiếu gia, anh đến khi nào vậy?"
Lục Lập Tiêu không trả lời anh ta, mà đi thẳng đến cửa hàng bánh ngọt phía trước, mua hai hộp bánh su sữa chua, đưa cho Kiều Hy.
Lần này, cô gái nhận lấy nó.
Lục Lập Tiêu dường như rất hài lòng với biểu hiện của cô, ôm cô gái vào vòng tay, nhìn Thẩm Thiếu Khiêm: "Thẩm thiếu gia, người phụ nữ của tôi muốn ăn những gì thì là trách nhiệm của tôi, không cần phiền người đàn ông khác phải lo lắng!”
Nghe lời nói của anh ấy, có mùi thuốc súng mạnh mẽ Thẩm Thiếu Khiêm hơi xấu hổ: "Lục thiếu gia, anh không giận tôi vì chuyện lần trước nữa chứ hả?”
"Lần trước đã được tôi xác nhận, là sự hiểu lầm! Nhưng mà, sau này tôi không hy vọng anh giởn kiều này nữa.” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.
Anh nói là được anh xác nhận, có nghĩa là anh ấy đã quan hệ với Kiều Hy, xác nhận lần đầu tiên của cô ấy sao?
Không biết tại sao nghĩ đến đây, Thẩm Thiếu Khiêm có chút khó chịu.
Nhưng lại không biểu hiện ra được: “Vậy thì tốt, sau này chúng ta vẫn là anh em tốt. Cuối tuần có bữa tiệc, anh có đến không?”
"Coi tình hình như thế nào đã. Nếu có thời gian, tôi với tiểu Hy sẽ đến chung.”
Lục Lập Tiêu, trong lời nói hay hành động, đều thể hiện Kiều Hy là của anh ta.
Thấy vậy, Thẩm Thiếu Khiêm không thể không biết gì.
Anh thu lại hộp bánh su sữa chua trong tay và giải thích: "Tôi vốn nghĩ cô ấy đi một mình, muốn đưa cô ấy về giúp anh. Nhưng anh đến rồi thì tôi đi trước đây!”
Nhìn vào bóng lưng rời đi của Thẩm Thiếu Khiêm, đôi mắt của Lục Lập Tiêu lóe lên chút gì đó.
Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống cô gái đang ăn, đôi mắt của anh trở lại hài lòng.
"Lúc nãy biểu hiện rất tốt!” Lục Lập Tiêu nói.
"Ừ?"
"Đã không nhận thứ mà người đàn ông khác đưa cô!” Lục Lập Tiêu nói với một tâm trạng rất tốt, "Để thưởng cho cô, cô còn muốn ăn gì? Tôi dẫn cô đi.”
"Thật sao? Tôi muốn ăn KFC, tôi có thể mang những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi theo không?" Kiều Hy nhìn anh bằng một cách cẩn thận, như thể anh sợ anh không đồng ý vậy.
Người đàn ông nhìn vào khuôn mặt thận trọng của cô, hơi nhếch môi lên: "Nếu đã mang mấy đứa trẻ đó đi thì đừng ăn thức ăn nhanh không bổ dưỡng như vậy, tôi sẽ đưa các cô đi ăn một bữa thật tốt!”
“Thật sao?” Kiều Hy nhìn anh đầy ngạc nhiên và vui mừng, “Chú Lục, chú thật tuyệt!”
"Tôi tốt như vậy, cô biết biểu hiện như thế nào rồi chứ” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
Cô gái nghe thấy những lời đó, nhìn anh chớp chớp mắt, đột nhiên nhón gót chân mình lên, hôn lên má người đàn ông một cái.
Thực ra biểu hiện mà Lục Lập Tiêu nói là chỉ trên giường vào tối nay …
Nhưng bất ngờ nhận được một nụ hôn như vậy, cảm giác này cũng không tệ.
Cách thể hiện tình yêu tuổi nhỏ, anh cũng chưa thử qua.
Đối với việc lên giường lúc ban đêm, không phải cũng phải coi cách dạy dỗ của anh ta thôi sao?
Như vậy, Lục Lập Tiêu cố ý kêu trợ lý đổi một chiếc Bentley dài để đón tụi nhỏ ở trại trẻ mồ côi.
Trong phòng riêng một nhà hàng món Trung -----
Kiều Hy kêu một bàn đầy đồ ăn: “Tiểu Hồng, các em ăn nhiều lên. Muốn ăn gì thì cứ tự nhiên, không cần tiếc tiền, dù sao thì cũng có người mời, ăn không hết còn có thể đem về nữa!”
Nghe những lời của cô gái, Lục Lập Tiêu lóe lên một nụ cười trong mắt.
Không ngờ cô ấy cũng khá biết chăm sóc bọn trẻ.
Mặc dù trong lời nói như muốn tiêu của anh một mẻ thật lớn.
Những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi vẫn còn hơi e ngại, khi mấy đứa đang ăn, hầu như nhìn mở to mắt lén nhìn Lục Lập Tiêu.
Đây là một người đàn ông cùng bàn ăn với họ như từ cử chỉ đến khí chất đều có sự khác biệt một trời một vật với mấy đứa.
Lục Lập Tiêu từ từ bóc vỏ tôm, hoàn toàn rõ ràng, không có bất kỳ vết thương nào, như thể đang cầm một tác phẩm nghệ thuật.
Chắm nướt sốt một cách nho nhã, rồi đưa vào miệng Kiều Hy.
Cô gái đang chăm sóc cho những đứa trẻ khác ăn, nhưng tay cô ấy quá bận rộn, khi thấy anh ấy đưa đồ ăn đến miệng, cô mở miệng và ăn ngay.
Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, bọn trẻ đều thừ người ra.
"Mấy em nhìn anh ấy làm gì? Ăn đồ ăn đi, anh ấy đâu có ăn được đâu.”
"Chị Tiểu Hy, có phải mỗi lần đi ăn chung với anh rể, tụi em đều được ăn đồ ăn ngon như vậy không?” Tiểu Hồng hỏi.
"Các em gọi anh ta là gì?"
"Anh ... anh rể!" Tiểu Hồng nhớ lại Kiều Hy đã nói rằng Lục Lập Tiêu là anh rể của cô, do đó cũng là anh rể của họ.
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hiểu thành một anh rể khác, anh rể là chồng của chị Tiểu Hy!
Người đàn ông có tâm trạng tốt, vẫy tay với người phục vụ: "Thêm một vài món nữa, cho tụi nhỏ mang đi.”
Nghe vậy, Kiều Hy ngay lập tức nhìn anh với ánh mắt sáng long lanh: "Anh rể, anh thật tốt!”
Kết quả là, khi cô gái vừa dứt lời thì bị Lục Lập Tiêu nhéo mặt: "Cô không được phép gọi anh rể nữa rồi!”
"Dựa vào đâu? Bọn họ gọi anh rể, tôi kêu anh là chú thì loạn vai vế mất?”
"Vậy cô có thể gọi tên tôi hoặc gọi là anh”
"anh Tiêu?" Kiều Hy nghĩ Mạch Vi Ni cũng gọi anh ta như thế này, đột nhiên cảm thấy một chút ớn lạnh. "Thôi tôi vẫn gọi anh là chú đi?”
......
Giữa bữa ăn, Kiều Hy ra ngoài đi phòng vệ sinh.
Khi cô đi đến cái phòng riêng ở tận cùng hành lang, cô đột nhiên tìm thấy qua cánh cửa mở hết một nữa, nơi một cặp tình nhân đang hôn nhau, diễn một khung cảnh mười tám cộng.
Điều quan trọng nhất là nam diễn viên chính của sự kiện này là Hàn Gia Lạc, và người phụ nữ không phải Lục Mộng Tình.
Sự khinh bỉ lóe lên trong con mắt của Kiều Hy, quả nhiên nếu người đàn ông có thể ngoại tình một lần, thì anh ta sẽ có thể ngoại tình lần hai.
Cô vội lén lấy điện thoại ra, chụp hai bức ảnh và gửi cho Lục Mộng Tình.
Xưa kia, khi cô mới bị đưa đến nhà họ Lục, cô đã trốn thoát vào nữa đêm, còn mong đợi Hàn Gia Lạc đến tiếp ứng cho cô, ai ngờ người đàn ông này bị quyến rũ bởi Lục Mộng Tình và đến khách sạn để lên giường với cô ấy.
Bây giờ nhanh quá, Lục Mộng Tình cũng sắp phải trải qua cảm giác này.
Vì vậy mới nói, không phải không báo ứng, mà chỉ là thời gian chưa đến thôi.
Họ ăn cơm ăn chậm hơn một chút, không chừng có thể xem cảnh bắt gian tại trận của Lục Mộng Tình nữa.
Kiều Hy rất vui vẻ khi cô nghĩ về cái khung cảnh kích động đó, cô cất điện thoại, vừa đi vừa hát theo một điệu nhạc nào đó, khi chuẩn bị về phòng riêng của mình.
Khi đi qua hành lang, cô lại bắt gặp một cặp đang hôn nhau.
Hôm nay là ngày gì vậy, sao cứ để cô ấy gặp những cảnh tượng như vậy?
Ánh mắt cô gái dường như quét qua mặt hai người đó một cách ngẫu nhiên, đột nhiên cô phát hiện người đàn ông hơi quen quen.
Trời, lại là bạn trai cũ của cô? ! !
"Kiều Hy!" Đối phương cũng đã nhận ra cô ấy, "Tiểu Hy, đúng là cô?"
“Không… không phải! Anh nhìn lầm người rồi!” Kiều Hy dùng tay che mặt mình lại, phủ nhận.
Đối phương lấy tay cô ấy ra: "Là cô, có biến thành hạt bụi tôi cũng nhận ra cô! Cô thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặt cũng đổi rồi, nhưng bây giờ lại đẹp hơn nữa! Tiểu Hy, cô có biết từ khi chia tay, mỗi ngày tôi đều nhớ đến cô?”
"Ờ ... đã chia tay rồi thì đừng nhớ đến tôi nữa! Anh xem … bên cạnh anh không phải đã có người mới rồi sao?”
"Hứ! Mấy người phụ nữ này tôi chỉ chơi qua đường thôi, với cô tôi mới là thật lòng.”
Nói xong, cậu bé liếc nhìn người phụ nữ mình vừa hôn say đắm khi nãy một cái, hờ hững nói: "Chúng ta chia tay đi, cô có thể đi rồi đó!"
“Cái gì? Vương Thần Bác, ý anh là sao?” Cô gái tức giận.
"Cô không hiểu nghĩa hai chữ chia tay sao? Gameover! Cô đi với tôi cũng chỉ vì tiền, tôi đi với cô chỉ là để chơi chơi thôi, dù sao thì cũng không có tình cảm gì, tôi muốn chia tay thì chia tay!”
"Anh … tôi sẽ khiến anh phải hối hận.”
Người phụ nữ trừng mắt với Vương Thần Bác một cái rồi lại trừng mắt với Kiều Hy một cái, rời khỏi trong sự hờn giận!
Nghe vậy, Kiều Hy: "..." Liên quan gì đến cô ấy? Cô ta chỉ là một bạn gái cũ đi ngang qua thôi mà!
"Tiểu Hy, kệ cô ta đi! Tôi vốn không thích cô ấy, tôi chỉ thích mình cô thôi. Tuy ba tôi nói cô đã lấy phí chia tay của nhà tôi. Nhưng tôi tin cô nhất định không phải đến với tôi vì tiền, đúng không?”
"Ờ ... Nếu tôi thực sự đi với anh chỉ vì số tiền chia tay đó thì sao?”
"Vậy thì tôi cũng muốn có cô! Không phải là tiền sao? Tiền tôi không thiếu, chỉ cần cô về bên tôi, cô muốn bao nhiêu tôi cho bấy nhiêu!”
"Nhưng ... tôi đã có bạn trai rồi!"
"Bạn trai của cô là ai, có nhiều tiền hơn tôi không?”
"Anh ấy chắc là giàu hơn anh."
"Không thể nào, nhà của tôi khai thác mỏ than! Cả Nam Thành này có ai nhiều tiền hơn nhà tôi không?”
"Ờ ... anh có quá tự tin rồi không?"
"Tiểu Hy? Tại sao còn không quay về?”
Nghe Lục Lập Tiêu gọi cô ấy đằng sau, Kiều Hy chạy đến bên cạnh người đàn ông.
Vương Thần Bác nhìn Kiều Hy, lại nhìn Lục Lập Tiêu, hỏi: "Anh là bạn trai của tiểu Hy? Tôi nói anh nghe, Kiều Hy là người của tôi! Biết điều thì hãy chia tay với cô ấy ngay, để cô ấy trở về với tôi.”
"Nếu không biết điều thì sao?", Lục Lập Tiêu hỏi.
"Anh còn muốn không biết điều? chú ơi, cho con xin, chú đã già rồi, giành bạn gái với tụi trẻ như con có ý nghĩa lắm sao? Chú có biết xấu hổ không?”
Nghe những lời của Vương Thần Bác, Kiều Hy cúi đầu và lặng lẽ cầu nguyện.
Thằng bé này … coi bộ sắp bị phế rồi.
Lục Lập Tiêu hơi nheo mắt lại, ánh mắt lóe lên một sự nguy hiểm, anh ta nói, "Có phải là nhà họ Vương mở mỏ than không? Tôi nhớ rồi!”
Nói xong, quay người rời đi.
Vương Thần Bác vẫn không hiểu ý anh ấy là gì: "Ê, đừng đi, nói rõ ràng xem nào! Hay là quyết đấu, thắng thua quyết định Kiều Hy thuộc về ai? Đừng nói chuyện chỉ nói một nữa!”
Vương Thần Bác vẫn muốn đuổi lên, nhưng bị chặn lại bởi hai vệ sĩ đột nhiên xuất hiện phía sau Lục Lập Tiêu.
Kiều Hy quay lại, lúc nãy cũng không biết hai vệ sĩ đó đã đến như thế nào?
Tuy nhiên, cô ấy chưa kịp nhìn rõ thì bị ép quay đầu trở lại bằng một bàn tay mạnh mẽ của Lục Lập Tiêu.
Sau đó, sau khi đưa mấy đứa trẻ tụi Tiểu Hồng về trại trẻ mồ côi, chỉ còn hai người trong chiếc xe rộng rãi, Kiều Hy và Lục Lập Tiêu, một sự yên lặng đáng sợ xuất hiện.
Cảm thấy tâm trạng Lục Lập Tiêu đã trở nên xấu đi kể từ khi nãy, Kiều Hy cảm thấy cô thành thật khai báo vẫn hơn.
"Người lúc nãy tên là Vương Thần Bác, là bạn trai của tôi khi tôi học lớp mười một, chỉ tìm hiểu nhau được một tuần thì chia tay, không ngờ ở đây gặp lại thì anh ấy lại phát điên, đột nhiên nói phải quay về với tôi!”
Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn cô: "Còn cô thì sao?"
"Tôi? Tất nhiên tôi sẽ không chịu! Đã thấy sự xuất hiện hùng vĩ của đại bàng, ai lại đi chấp nhận con chim sẻ nhỏ?”
Kiều Hy trả lời rất theo mẫu, đã phủ định đồng thơi khen Lục Lập Tiêu là một con đại bàng hùng vĩ.
Ai ngờ khi nghe cô nói vậy, Lục Lập Tiêu lại hỏi: "Cái ấy của anh ta rất nhỏ hả?”
"Ồ ... con đại bàng và chim sẻ chỉ là ẩn dụ. Đó là một phép ẩn dụ cho những thứ vô hình như thân phận, khí chất chứ không phải chỉ cái ấy đâu!”
"Tôi hỏi cô thêm một câu nữa!”
“Ừ?” Kiều Hy nhìn anh với vẻ lo lắng.
"Tôi rất già sao?" Lục Lập Tiêu hỏi.