Truyện Không Tên Số 35

Chương 118




41118

Kiều Hy nghe giọng điệu của anh, cô cảm thấy khó chịu hơnm sự khó chịu mà không thể giải thích được tại sao.

Kêu cô ấy học kỹ thuật trong phim con heo rồi biểu diễn với anh ấy, anh ấy coi cô là gì?

Cô gái cảm thấy khó chịu cắn môi dưới của mình, quay mặt sang một bên, nói: "Tôi là một người ngu ngốc, không học được gì hết, anh muốn làm thì làm. Nếu muốn tìm loại phụ nữ có thể phối hợp với anh mọi thứ thì anh hãy tìm những người có huấn luyện đặc biệt, định giá rõ ràng đó. Loại hoang dã như tôi thì không biết.”

Kiều Hy nói xong, cô nhắm mắt lại như thể sẵn sàn đi vào cõi chết, cô đang chờ hành hình.

"Tiểu Hy, mở mắt ra! Tôi muốn cô nhìn xem, là tôi đang hôn cô.” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.

"Tôi không muốn mở mắt, cũng không muốn thấy mặt anh. Anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, mau chóng làm đạt chỉ tiêu của tối nay để tôi còn đi ngủ nữa.”

"Sao thiếu kiên nhẫn dữ vậy, cô nghĩ mỗi đêm ngủ với tôi là nhiệm vụ hả?” lời nói của Lục Lập Tiêu đã có chút ‘mùi thuốc nổ’.

Tuy nhiên, cô gái đang giận, cũng không chú ý đến thái độ của anh ấy, cô nói một cách không sợ chết: “Nó vốn là nhiệm vụ, anh giúp tôi giấu vụ việc của Diêu Tân Viễn, tránh cho tôi cảnh tù tội, tôi giao cơ thể tôi cho anh. Đây là một sự giao dịch sòng phẳng, nên tôi không có tư cách yêu cầu anh đối xử với tôi như một người bạn trai bảo vệ, tôn trọng bạn gái của mình, anh cũng không nên yêu cầu tôi đối xử với anh như một người bạn gái trao thân thể và trái tim cho người bạn trai của mình, không phải vậy sao? Chúng ta vốn đâu có tình cảm gì với nhau … ư!”

Kiều Hy chưa dứt lời thì đã bị Lục Lập Tiêu ngăn lại, anh trừng phạt bằng cách cắn vào môi cô gái.

Lục Lập Tiêu trừng mắt nhìn cô, ngăn cô gái nói những lời ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Hôn cô ấy một cách ranh mãnh, mút môi và hút hết mọi thứ trong môi cô ấy ... Cô gái giống như một loại kem ngon, và mỗi một chỗ trên cơ thể của cô ấy đều rất ngon.

Nét tốt của cô ấy, khiến anh ta tận hưởng mỗi đêm, mong muốn không bao giờ tách ra khỏi cô ấy.

Tuy nhiên, trong khi anh ta đang chìm đấm, đang hưởng thụ thì hóa ra cô ta đang coi nó như một nhiệm vụ sao?

Cô ấy cứ từ chối sự tiếp xúc với anh ta như vậy sao?

Với sự không cam tâm như vậy, Lục Lập Tiêu hôn lên cơ thể của cô gái, những nụ hôn và bàn tay của anh dường như mang sức mạnh ma thuật, lấn chiếm cô gái, và để Kiều Hy hoàn toàn run rẩy vì anh.

Tối nay Lục Lập Tiêu dường như rất kiên nhẫn, anh cố hết sức trêu chọc dây thần kinh của cô gái, để cho mọi tế bào trong cơ thể cô nhảy múa vì anh, nhưng lại không vội chiếm lấy cô ấy, luôn dừng lại ở cửa vào, từ từ mơn trớn.

"Ơ ..." miệng Kiều Hy phát ra một tiếng rên nhẹ, đó là tín hiệu thúc giục của cô.

Nhưng người đàn ông như không nghe thấy, tiếp tục xem cô ấy điên loạn vì mình.

Cuối cùng, cô gái không thể không chủ động đặt tay lên vai anh, dựa về phía anh ta.

Lục Lập Tiêu hài lòng với phản ứng của cô ấy, nhếch khóe môi cười: "Tiểu Hy, bây giờ cô vẫn nghĩ đó là một nhiệm vụ không?”

Nghe vậy, Kiều Hy cắn răng, không trả lời.

Thấy cô ấy không nói gì, Lục Lập Tiêu trong thời điểm quan trọng nhất, đột nhiên buông cô ấy ra: "Thế thì tối nay cô không cần hoàn thành nhiệm vụ."

Nói xong, người đàn ông rời khỏi người cô một cách dứt khoát, tự anh đắp chăn nằm ở mép bên kia giường.

Kinh nghiệm của Kiều Hy vẫn còn non, chưa thành thục, đứng khựng tại chỗ, không biết phải làm gì.

Cô ấy chỉ biết rằng bây giờ cô ấy rất khó chịu. Dường như các tế bào trên người cô đều đang đang há hốc miệng, kêu la một cách háo hức.

Sự trống rỗng khiến Kiều Hy cảm thấy bị choáng ngợp, chỉ có thể khựng lại tại chỗ, cứng người lại, lặng lẽ nhìn lưng Lục Lập Tiêu.

Cô ấy thực sự muốn anh ta, muốn anh ta ôm mình như anh ta đã làm lúc nãy, cơ thể cô đang khát khao sự ấm áp của anh ấy ...

Do đó, cô gái gần như nghiêng người về phía anh trong vô thức.

Như thể đó là cái bếp sưởi duy nhất trong thời tiết lạnh lẽo, chỉ có gần gủi anh ta, cơ thể của Kiều Hy có thể hơi bớt căng thẳng.

Cảm thấy cô gái đó đã đến gần, Lục Lập Tiêu nở một nụ cười nhẹ, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của cô ấy.

Anh quay đầu lại và nhìn cô: "Cô muốn hả?"

Kiều Hy cắn răng, nhìn anh ngượng ngùng, không nói.

Lục Lập Tiêu là một con quỷ xấu xa, anh ta phải dẫn dụ cô gái nói ra những lời đáng xấu hổ đó: "Tiểu Hy, nói rằng cô muốn tôi, nói xong tôi sẽ thỏa mãn cô."

Kiều Hy nhìn thấy sự xấu xa của anh ta, anh ta cố tình muốn cô ấy sa ngã, yêu cầu cô ấy thừa nhận thất bại, và từ từ dạy dỗ, biến cô thành công cụ của anh ấy?

Cô gái cũng có sự bướng bỉnh của riêng mình, giới hạn của riêng mình, vì cô ấy dùng tất cả lý trí của mình buông tay, rời khỏi thân thể của anh ấy.

Cô nghĩ, không muốn thì thôi, nhiều lắm là nhịn một chút thôi, sẽ không chết đâu.

Tuy nhiên, khi Kiều Hy chuẩn bị buông bỏ, người đàn ông đã không để nó xảy ra.

Lục Lập Tiêu cảm thấy rằng cô muốn rút lui, thì đột nhiên quay lại, đưa tay kéo cô gái trở lại.

Trong ra, trong lòng Lục Lập Tiêu muốn hơn cô ấy nhiều, lúc nãy chỉ là cố nhịn lại thôi.

Anh thực sự muốn dạy dỗ cô gái, nhưng anh cũng biết không thể nào dạy dỗ xong trong một đêm được.

Lúc nãy đã nhử cô ấy rồi, bây giờ phải làm thỏa mãn cô ấy, khiến cô ấy biết lợi ích của mình.

Sau sự trống rỗng, việc tiếp theo là tác động phá vỡ linh hồn.

Tay Kiều Hy bám vào vai Lục Lập Tiêu như thể đang ở trên biển mênh mông, đang bị cuốn trôi bởi những con sóng khủng khiếp lớn, cô ấy ôm chặt Lục Lập Tiêu, như thể cô ấy đang bám vào một khúc gỗ để sống sót trên biển.

"Tiểu Hy, nói cô muốn có tôi." Lục Lập Tiêu hướng dẫn cô,

Cô gái không nói gì, lại một trận.

Cuối cùng, cô ấy không còn sức lực gì nữa, những tiếng nói không liên tục phát ra từ cổ họng: "Tôi ... tôi nói là được chứ gì … dừng lại …tôi không muốn nữa …”

"Cái tôi muốn cô nói là muốn, không phải không muốn!” Lục Lập Tiêu nhấn mạnh.

"Muốn ... muốn ... tôi nói tôi muốn là được rồi chứ gì? Mau dừng lại đi.” Cô gái cầu xin tha.

"Cô nói muốn rồi, tôi sao có thể dừng lại được?”

Nghe vậy, Kiều Hy: "... Trời!"

Tối nay, người đàn ông dường như đã được lên dây cót vậy. Sức động cơ dồi dào, với nhiều kinh nghiệm, tác động một cách không biết mệt mỏi khiến Kiều Hy không đỡ được, từ cuối giường lên đến đầu giường, từ đầu giường đến cuối giường, nữa người Kiều Hy đã bị rơi xuống giường.

"Á ... tôi sắp té xuống giường rồi ..."

Kiều Hy cảm thấy cả người không có sức lực gì, hai cái chân dường như không phải là của cô nữa, đau mỏi đến nỗi không thể móc trên người anh ấy được nữa,

Ngay khi cô sắp té xuống, cô may mắn được anh ôm lại, khiến cô lại càng gần anh hơn.

Sau đó, đó là vòng tiếp theo dữ dội hơn.

Sau hai lần, xương của cơ thể cô gái dường như đã bị tháo dở ra, đã không còn chút sức lực gì, nằm dài trên đầu giường.

Nhìn người đàn ông tiến đến lần nữa, cô vội vàng ôm đầu cầu xin: "Không ... không được rồi ... thực sự không được!”

Lục Lập Tiêu nhìn cô ấy và lắc đầu một cách bất lực: "Hai lần như thế này, còn dám tự coi mình là giao dịch? Dù cho là nhiệm vụ cô cũng dưới trung bình!”

"Nếu anh muốn trên trung bình thì tốt nhất nên tìm gái đi! Tụi nó có thể thỏa mãn nhu cầu của anh, còn chơi các kiểu tư thế với anh, đảm bảo anh hài lòng.”

Vừa dứt lời, cô gái bị Lục Lập Tiêu hét lên: "Còn nói bẫy nữa tôi làm một lần nữa.”

Nghe vậy, Kiều Hy nhanh chóng ngậm miệng lại và không dám nói gì.

Dù sao thì nếu làm một lần nữa, toàn bộ xương cơ thể của cô ấy sẽ thực sự sụp đổ.

Cô gái đang nằm trên giường không có chút sức mạnh nào cả, cô thấy Lục Lập Tiêu mặc chiếc áo ngủ vừa mới bị ném vào cuối giường lên, rồi đi ra ngoài.

Kiều Hy nhìn cánh cửa lạnh lẻo bị dóng lại trước mặt, người đàn ông đi mà không thèm nhìn cô một cái.

Đột nhiên, cô gái cảm thấy trái tim mình như bị bỏ vào trong hầm mùa đông, đóng băng, vừa lạnh lẻo vừa chua chát.

Quả nhiên, trong mắt anh ấy, cô chỉ là một tình nhân bán thân thể của mình, chỉ để giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Mỗi đêm khi muốn thì anh ấy đến, giải quyết xong rồi thì đi, không có mọt chút nhung nhớ hay tình cảm gì.

Tại sao đột nhiên Kiều Hy cảm thấy bản thân cô đáng thương như vậy?

Có vẻ như cái gì đó chua chát đang tụ tập trong cơ thể, sau đó từ từ dâng lên, tụ tập trong mắt, mũi ...

Những giọt nước mắt rơi xuống, lại nhanh chóng bị hút vào lại, cô ấy không muốn khóc.

Từ nhỏ đến lớn, bị bắt nạt, bị hiểu lầm, thực ra Kiều Hy rất hiếm khi khóc.

Nhưng tại sao càng lớn lại càng trở nên mong manh hơn?

Đặc biệt khi gặp chuyện Lục Lập Tiêu, có vẻ như rất dễ cảm thấy buồn tuổi, dễ bị tổn thương bởi những hành động bình thường của anh, nước mắt cũng chảy ra trong vô thức.

Cô ấy không thể khóc, không thể không ra gì như vậy ...

Ngay cả việc bán thân làm người tình, cuộc sống này cũng là sự lựa chọn của cô.

Ban đầu, vì không muốn rơi vào cảnh tù tội, cô mới ký bản hợp đồng đó với Lục Lập Tiêu.

Cô ấy cũng đã thấy kết cục của mình khi ở lại bên anh ấy, bây giờ cô ấy không cần đau buồn như vậy …

Dù sao chỉ cần năm năm, năm năm sau cô ấy sẽ được tự do.

Mười mấu phút sau, trong lúc Kiều Hy đang làm công tác tư tưởng cho bản thân vì sự vấn vương và chua ngoa của mình.

Đột nhiên, nghe tiếng bước chân đến gần từ ngoài hành lang.

Cô ngẩng đầu lên thì thấy cánh cửa trước phòng ngủ của cô bị đẩy mở ra, Lục Lập Tiêu đứng bên ngoài cửa với cái tay cầm tay nắm của cửa.

“Anh còn quay lại làm gì?” Kiều Hy liếc nhìn anh với sự giận dữ, và cô gái cũng không để ý giọng điệu của mình có ngữ khí của một cô gái giận hờn khi đang yêu.

"Sao? Tưởng tôi không quay lại, lo đến khóc rồi?” Lục Lập Tiêu nhìn vào đôi mắt đỏ của cô.

"Tôi không có!" Kiều Hy mạnh mẽ phủ nhận. "Anh không quay lại thì tốt nhất, tôi yên tĩnh hơn nhiều! Tối nay có thể ngủ một giấc ngon!”

Nghe những lời nói trái lòng của cô gái, Lục Lập Tiêu lấy một chiếc khăn giấy từ đầu giường.

Anh ngồi xuống mép giường, nâng mặt cô gái lên và cẩn thận lau nước mắt trên má cô.

Sau đó lại lấy một mảnh giấy khác và đặt nó lên mũi bé gái: "Hỉ một cái! "

"Hả?"

“Hỉ mũi, không biết hả?” Người đàn ông nhìn cô và véo mũi cô gái.

Nghe vậy, Kiều Hy thừ người nhìn anh, dùng sức hỉ một cái.

Chỉ thấy người đàn ông cúi đầu và cẩn thận để lau sạch nước mũi cô.

Một người có bệnh sạch sẽ như anh ấy, trong ánh mắt không có một sự chê bai nào.

Kiều Hy nhìn anh một cách ngạc nhiên: “Từ nhỏ đến lớn tôi … chưa bao giờ được ai giúp tôi hỉ mũi như vậy.”

"Vậy có phải cũng chưa bao giờ có ai nấu bữa ăn khuya cho cô không?”

"Bữa ăn khuya? Lúc nãy anh rời khỏi, là để làm đồ ăn khuya cho tôi đó hả?” Kiều Hy nhìn anh ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.