41114
Lần này, Kiều Hy không có tâm trạng để ngủ nữa.
Cô gái dựa lưng vào ghế lái phụ, mắt nhắm lại.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy chiếc xe dừng lại, Lục Lập Tiêu ôm cô xuống khỏi xe.
Đột nhiên, Kiều Hy mở mắt ra, hỏi anh: “Đến rồi hả?”
"Ừ."
"Vậy để tôi tự đi!”
Kiều Hy nhảy xuống từ trên người anh ấy xuống, cắm cúi đi về phía trước.
Lục Lập Tiêu nhìn sau lưng cô bé, lấy chiếc túi sách từ trong cóp xe, đi theo cô.
"Tiểu Hy … tiểu Hy …”
Lục Lập Tiêu bắt kịp cô gái, nhưng cô vẫn phớt lờ anh,cấm cúi đi xếp hàng ở chỗ đi vào máy bay.
Lục Lập Tiêu nhanh chóng kéo cô ra: "Chuyến bay của cô là chuyến sau, tôi đi giúp cô làm thẻ lên máy bay trước!”
"Ờ!"
Lục Lập Tiêu lấy thẻ lên máy bay về, , nhìn thấy Kiều Hy ngồi trên ghế ôm chặt chiếc túi sách, buồn bã.
"Sao vậy?” Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô ấy, thấy cô gái không đếm xỉa đến mình, thì hỏi cô ấy, "Tối qua làm nhiều quá, cô giận hả?”
"Không phải!"
Lần này Kiều Hy nhìn lên, nhìn anh trừng trùng như thể nhắc nhở.
Có rất nhiều người ở xung quanh đây, sao người đàn ông lại có thể nói ra những điều như vậy?
"Vậy thì tại sao?"
"Không có gì."
Thấy cô muốn nói, Lục Lập Tiêu cũng không hỏi nhiều, người đàn ông chỉ nói: "Trong túi có đồ ăn vặt tôi mua cho cô, còn đồ sạc di động, trên ipad có tải sẵn nhạc và phim, khi nào buồn chán thì tự lấy mà coi. Tôi không ở bên, cô phải cẩn thận, đừng bị người ta bắt cóc đi đó. Đợi cô đến sân bay, tôi sẽ sắp xếp Trương Trăn đến đón cô.”
Nghe vậy, Kiều Hy hơi ngạc nhiên nhìn anh.
Dường như không ngờ một thái tử gia đệ nhất Nam Thành, bình thường quần áo, cơm nước đều được dâng tận miệng như anh lại sắp xếp cho cô chu đáo đến vậy?
Trước kia khi mới vào trường đại học, những học sinh từ xa đến Nam Thành học đại học, đều được phụ huynh chăm sóc rất nhiều, mua nhiều đồ ăn vặt, sợ con cái họ bị đói.
Nhưng đối với Kiều Hy, cô vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm hương vị của sự quan tâm giống như vậy.
Cảm giác khá tốt, nhưng trong lòng cô gái vẫn còn chút không vui.
"Khi nào anh về vậy?”
Nghe cô để hỏi, Lục Lập Tiêu nở nụ cười ở khóe môi: "Thì ra cô không muốn rời xa tôi nên nãy giờ mới không được vui như vậy?”
"Đừng có mơ.” Kiều Hy liền phủ định, "Tôi chỉ ...... chỉ vì lo lắng một mình quay về sẽ bị bắt nạt! Mẹ anh ghét tôi như vậy, bây giờ lại có thêm ba anh, còn Lục Mộng Thái với Trình Mỹ Vân, cảm thấy quay về như quay lại hổ lửa vậy.”
Nghe cô lo lắng như vậy, Lục Lập Tiêu cũng hiểu: "Đừng lo, chiều mai là tôi về à. Cô buổi sáng đi học, cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc với họ, đợi tôi về rồi thì sẽ không ai dám bắt nạt cô nữa.”
Câu nói ‘đợi tôi về rồi thì sẽ không ai dám bắt nạt cô nữa’ của anh ta khiến Kiều Hy an tâm rất nhiều.
Dường như, sau này anh ấy vẫn sẽ tiếp tục bảo vệ cô, phải không?
Nghĩ đến đây, Kiều Hy thấy nhẹ nhõm.
Dù sao, cơ thể đã trao cho người đàn ông, nếu không thể đổi lại sự bảo vệ vĩnh viễn thì cô ta thiệt thòi biết bao!
Sau đó, trên máy bay, hạng ưu tiên rất thoải mái nhưng cô không thể ngủ được.
Lúc trước đi cùng với Lục Lập Tiêu, cô có thể ngủ một cách tùy ý, là vì có người đàn ông bên cạnh, không phải lo gì cả, không phải sợ gì cả!
Nhưng bây giờ cô chỉ có một mình, Kiều Hy nắm chặt túi sách của mình, luôn luôn cảnh giác.
Dù sao thì cô cũng không thể quên, trước đó, trên tàu hỏa ví và chứng minh thư của cô bị mất như thế nào?
Kiều Hy mở dây kéo túi ra, trong đó có đồ ăn vặt mà Lục Lập Tiêu chuẩn bị cho cô.
Có khoai tây, sụng gà xào, sữa chua và khô bò ......
Người đàn ông cũng hiểu khẩu vị của cô,
Kiều Hy mở một gói khoai tây chiên hương chanh, lấy ngón tay kẹp hai miếng cho vào miệng, vừa ăn vừa lấy ipad ra.
Xem xem, Lục Lập Tiêu tải cho cô phim gì?
Cô gái nhấp ra với sự kỳ vọng, nhưng khi thấy hình ảnh hiện lên, nụ cười của cô bị đóng băng.
Trên máy bay vốn yên tĩnh, đột nhiên phát ra âm thanh rên “ơ ơ ơ” theo nhịp, còn có cả tiếng thở hốc của nam nữ.
Ngay lập tức, mọi sự chú ý đều tập trung ở Kiều Hy.
Cô gái phải đỏ mặt ngay lập tức, tay cô rung rẩy bấm tắt đi, liền giải thích: “Cái … ipad này bị virus rồi! Tôi rõ ràng bấm Peppa Pig mà, tự nhiên nó ra cái quái quỷ gì vậy? trang web bây giờ thật không đáng tin!”
Để biện minh, Kiều Hy còn cố ý phê bình những clip trên mạng, còn nói một số tác hại của việc xem phim con heo, sẵn tiện nói về tình hình giáo dục giới tính trong nước hiện nay ......
Ngoài mặt cười toe toét, trong lòng thì … tên khốn nạn Lục Lập Tiêu, anh là đồ lừa gạt, lại bẫy tôi!
Lần này anh coi tôi xử anh như thế nào?
Máy bay hạ cánh sau hai tiếng đồng hồ, trong thời gian đó Kiều Hy như ngồi trên lửa.
Bước ra từ lối đi dành cho vip với tâm trạng không vui, cô gái thấy quả nhiên Trương Trăn đã đến đón cô.
"Kiều tiểu thơ, Lục Tổng kêu cô sau khi hạ cánh gọi điện thoại báo bình an một tiếng với ông ấy!”
"Không muốn gọi!" Kiều Hy nói trong giận dữ, "Cứ nói là tôi chết rồi.”
"Hả?"
"Chết vì Xấu hổ! Anh không biết ổng quá đáng đến đâu, ông ấy dám lấy ipad của tôi mà tải cả … thôi bỏ đi!” Kiều Hy cảm thấy quá xấu hổ, nhanh chóng ngưng lại, “Dù sao thì tôi không muốn nói chuyện với ông ấy.”
Nghe vậy, Trương Trăn bất lực nhìn Kiều Hy.
Vì vậy, sau trên xe, trợ lý Trương thay Kiều Hy gọi điện cho Lục Lập Tiêu để báo bình an.
Nhưng anh chỉ nói hai câu, lại đưa điện thoại cho Kiều Hy: “Lục Tổng nói đưa cô nghe.”
Kiều Hy nhìn anh, nhận điện thoại, nói một cách không biểu cảm: “A lô?”
"Tôi tải cho cô phim, cô xem chưa?”
“Anh còn nhắc phim nữa hả? Anh có biết tôi mở phim tra trước mặt bao nhiêu người trên máy bay, nó khiến tôi xấu hổ như thế nào không?" Kiều Hy phàn nàn.
“Xem Peppa Pig thì có gì mà xấu hổ đâu?”
“Cái gì mà Peppa Pig? Cái đó là phim ấy, mở ra thì là một nam một nữ, trần chuồng, còn cứ rên, rên đến người trên cả máy bay đều nghe thấy. Để người khác đều nhìn tôi với con mắt khác, tưởng tôi khát khao lắm chứ."
"Vậy có thể do cô bấm lộn rồi, tôi tải cho cô đúng là phim hoạt họa, lưu vào một thư mục có tên của cô!”
"Hả? Vậy hả?” Kiều Hy nhanh chóng lướt xem ipad trên tay, mở ra theo lời Lục Lập Tiêu nói, đó đúng là phim hoạt họa.
Có vẻ như, là mình đã trách lầm anh ta?
Nhưng khi nghĩ đến việc mất mặt trên máy bay, Kiều Hy vẫn không nuốt nổi cơn giận: "Cũng tại anh, khi không tải mấy phim đó chi vậy! Nếu không phải tại anh lưu giữ mấy phim đó, tôi hôm nay đâu có nhấp vào, đâu có mất mặt đến vậy!”
"Những bộ phim này là Cảnh Thiên gởi cho tôi, nói là xem rồi sẽ giúp ích cho việc sinh lý, tôi cũng không coi đến.”
"Vậy thôi tôi giúp anh xóa đi, dù sao thì nhu cầu sinh lý bây giờ của anh rất mạnh mẽ, không cần coi mấy này."
"Thôi, để đó đi, tôi phát hiện có người cần những thứ này hơn.” Lục Lập Tiêu nói.
"Ai?" Kiều Hy hỏi.
"Cô!"
"Tôi?"
"Cô có thể tìm hiểu về nó và xem cách người ta hưởng thụ quá trình này. Đừng lúc nào cũng gồng người lên như vậy, khiến tôi khó làm."
"Hứ, sao anh không nói kỹ thuật của anh không tốt?” Kiều Hy bắt bẻ.
Tuy nhiên khi cô gái nói xong câu này, thì nghe thấy một tiếng ho của Trợ lý Trương.
Chết rồi, nói chuyện điện thoại kích động quá, quên là bên cạnh có người khác đang nghe.
Kiều Hy lúc nãy vừa nói gì? Thảo luận phim con heo với Lục Lập Tiêu, còn nói kỹ thuật anh ấy không tốt?
Ngay lúc này cô ấy muốn biến thành một củ hành, cắm đầu xuống đất, không gặp ai cả, liệu có còn kịp không?!!
“Đây là điện thoại trợ lý Trương, không nên lãng phí tiền điện thoại của người ta, không muốn nói chuyện với anh nữa!”
Kiều Hy nói xong thì vội vã cúp máy điện thoại, đưa trả điện thoại lại cho Trương Trăn.
"Kiều tiểu thơ, tiền điện thoại trợ lý như chúng tôi sẽ phải báo phí cho công ty, công ty sẽ trả lại.” Trợ lý Trương nói.
"Ồ? Thật sao?"
"Vì vậy, cô có muốn, gọi lại cho Lục Tổng không, nói bao lâu cũng không sao đâu.”
"Không cần, tôi với anh ấy không có gì để nói cả! Lúc nãy chúng tôi chỉ đang thảo luận về một bộ phim khoa học viễn tưởng.Nhu cầu sinh lý mà tôi nói là một loại nhu cầu sinh tồn của con người, cái kỹ thuật đó cũng chỉ là kỹ thuật khoa học, anh đừng nghĩ bậy nha!” Kiều Hy nhấn mạnh.
"Ừ." Trợ lý Trương gật đầu.
"Anh vẫn nghĩ bậy rồi, phải không?” Kiều Hy nhìn chằm chằm vào nụ cười ẩn sâu trong ánh mắt anh ấy.
"Không ...... Tôi chỉ nghĩ rằng, cô rất xứng đôi với Lục Tổng?”
"Xứng chỗ nào vậy?”
"Chỉ có cô dám cúp máy của Lục Tổng, dám dùng ngữ khí này nói chuyện với ông ấy.”
"Có vẻ như các anh đều rất sợ anh ta, anh ta ở công ty cũng rất hung dữ ư?”
"Ừ, rất nghiêm khắc. Thậm chí vì khí trường trên người Lục Tổng mạnh quá, mọi người đều không dám đến gần trong vòng mười bước, cũng không dám nhìn thẳng vào mặt anh ấy! Như thể chỉ cần nhìn anh ấy là sẽ có nguy cơ bị móc mắt.”
Móc mắt người khác một cách tùy tiện, chắc không đến nỗi vậy đâu? Kiều Hy nghĩ hình ảnh Lục Lập Tiêu sấy tóc cho mình, hay đưa cô ra sân bay, chuẩn bị đồ ăn vặt cho cô, cảm thấy người đàn ông đó đối xử với cô cũng khá dịu dàng mà.
Cô hầu như không thể nhớ ra dáng vẻ hung dữ của anh ta.
Ngày hôm sau ở trường, Từ Khả Tâm thấy Kiều Hy như thấy người thân vậy, đầu tiên là cho cô một cái ôm thật chặt.
"Tiểu Kiều, cuối cùng bà cũng đã quay về. Bà không biết trong thời gian bà vắng mặt, tôi chán cỡ nào! Thời gian này bà đi Lâm Thành làm gì vậy?”
"Haizz, đó là một câu chuyện dài!" Kiều Hy thở dài và nói, “Dù sao, thì cuộc đời này của tui coi như vào tay Lục Lập Tiêu!"
"Xong rồi? làm sao vào tay vậy?”
"Có cơ hội tui kể bà nghe sau!”
Hai cô gái thu gom cặp sách đi ra khỏi trường học, vốn chuẩn bị đón xe buýt.
Nhưng vào lúc này, có một chiếc Maserati bắt mắt đến chặn đường.
"Kiều Hy, tôi cuối cùng đợi được cô!”
Xem người trong xe được Thẩm Thiếu Khiêm, Khả Tâm thì thầm bên tai cô: “Những ngày bà không có ở đây, anh ấy mỗi ngày đều đến trường đợi cô.”
Nghe vậy, Kiều Hy cau mày: "Thẩm đại thiếu gia, cho hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
"Dĩ nhiên là có chuyện rồi, tôi đến để tính sổ với cô.” Thẩm Thiếu Khiêm nói.