41109
"Người ta nói đàn ông là chìa khóa, phụ nữ là ổ khóa, chìa khóa như thế nào phải có ổ khóa phù hợp với nó. Sao anh cứ phải lấy chìa khóa cửa sắt lớn để mở ổ khóa két sắt nhỏ xíu vậy?”
Nghe được ý cô ấy nói là của anh ấy quá lớn, mà của cô ấy lại quá nhỏ.
Lục Lập Tiêu ngẩng lên: “Cái lý lẽ méo mó này cô nghe ai nói vậy?”
“Cô y tá lúc nãy. Còn nữa, tôi lên mạng tìm hiểu qua. Tôi đau như vậy là do không thích hợp, anh thử nghĩ xem, cứ lấy ngòi 0.7 đem bỏ vào viết chì 0.5, không khó chịu mới lạ đó!?” Kiều Hy nói, cắn răng và liếc nhìn thứ ở giữa chiếc quần người đàn ông.
Lục Lập Tiêu thấy ánh mắt của cô, như thể muốn biến nó hành một con dao, lấy cái 0.7 của anh ấy thái thành 0.5 vậy.
“Vì vậy, cô tự ý đổi một cái bút chì loại 1.0 cho tôi?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
“Hihi … sao anh biết là 1.0? Anh đo qua hả? Hay anh cho bỏ vô qua?” Kiều Hy đã không nhịn được cười, “Lúc nãy hai người có ấy qua phải không?”
Thấy cô cười, vẻ mặt căn thẳng của Lục Lập Tiêu cũng dịu bớt: “Sao tôi có thể chạm vào thứ phụ nữ dơ bẩn đó được? Lần sau còn dám để loại phụ nữ đó gần tôi, tôi sẽ tát cho tét đích cô!”
Nghe vậy, Kiều Hy vẫn còn sợ, liền che mông mình lại.
“Không dám nữa đâu, mông tôi bây giờ vẫn còn đau nữa nè.” Kiều Hy nói một cách tội nghiệp, “Tôi còn tưởng anh thích loại phụ nữ này?”
"Tại sao cô nghĩ tôi sẽ thích loại phụ nữ đó?"
Kiều Hy không dám nói. Vì người cô ấy thấy lúc đầu người đàn ông có bệnh khó nói đó, sợ cái ấy của anh không đứng dậy..
Dù sao thì lúc đầu, là anh ấy yêu cầu cô chủ động quyến rũ anh, anh ấy mới có phản ứng.
Do đó, cô mới tìm loại phụ nữ cởi mở này.
Ngay từ đầu, anh ta để mắt tới mình không phải vì cảm thấy cô ấy là một con hồ ly tinh sao?
Bây giờ chê cô gái kia bẩn, vậy lúc anh ấy tưởng cô đã ngủ Diêu Tân Viễn và Thẩm Thiếu Khiêm thì tại sao vẫn muốn có cô ấy?
Ngay khi cô gái đang nghĩ về vấn đề này, Lục Lập Tiêu không biết đến bên cô ấy từ khi nào.
Kiều Hy chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, và mặt cô đã hướng xuống đất, cả người cô đã nằm dài trên đùi Lục Lập Tiêu.
Lại là một cảm giác mát mẻ quen thuộc từ mông chuyền đến, cảm thấy người đàn ông kéo quần của cô xuống, Kiều Hy nhanh chóng nói: “Đừng … đừng đánh tôi! Tôi đã nhận lỗi rồi mà?”
“Yên tâm, tôi không đánh cô đâu.”
Lục Lập Tiêu nhìn thấy nơi cô đã bị đánh, trên làn da trắng mỏng của cô vẫn còn lưu dấu vân tay màu đỏ của mình.
Bèn giơ tay, với lấy tuýp thuốc ở trong tủ đầu giường, xoa nóng tay rồi thoa cho cô một cách nhẹ nhàng.
Kiều Hy hơi rùng mình rồi cô mới phát hiện ra là anh ấy đang thoa giúp mình.
Ngón tay với vết chai, cộng với lòng bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng mịn màng của cô. Mang theo một hơi nóng, cảm giác tê tê lan tỏa trong cơ thể cô.
“Cơ thể cô đó giờ yếu như vậy sao? Đụng nhẹ đã có vết đỏ?” Lục Lập Tiêu hỏi cô ấy.
"Đó là bởi vì khi nhỏ tôi thường bị ốm và bị thương, lại không được điều trị kịp thời, vì vậy sức đề kháng đã giảm theo thời gian.” Kiều Hy nói, “Trước kia, có đạo sỹ bói cho tôi, nói tôi sẽ chết trước năm mười tám tuổi nữa đó. Nhưng bây giờ tôi đã mười tám tuổi ba tháng rồi, anh nói xem phải tôi lời rồi không?”
Khi nói những điều này, cô gái vừa cười vừa nói,nhưng không hiểu sao Lục Lập Tiêu lại cảm thấy thương xót.
Cô gái này lạc quan kiên cường hơn anh tưởng, cũng đáng thương hơn anh ta thấy.
Đáng thương đến khiến người khác không khỏi bảo vệ cô ấy trong lòng bàn tay, khiến cô ấy được sống một cuộc sống hạnh phúc cả đời.
"Đừng tin những điều mà thầy bói nói, cơ thể cô cũng đâu có mắc bệnh tật nào khó chữa đâu, chủ yếu là thể lực tệ quá, nên tôi mới kêu cô chạy bộ với tôi, mỗi ngày ba ngàn mét, nữa năm sau bảo đảm cô không còn bệnh gì cả.”
"Hả? Chạy ba ngàn mét đồng nghĩa với việc kêu tôi đi chết một lần đó. Còn phải mỗi ngày đều chịu sự dày vò này, vậy tôi thà bị bệnh còn hơnTôi chạy ba nghìn mét tương đương với một cuộc sống quá. Cũng bị ảnh hưởng bởi sự tra tấn này mỗi ngày, sau đó tôi thà bị bệnh còn hơn.” Kiều Hy nằm dài trên đùi anh một cách mệt mỏi.
Thấy vậy, Lục Lập Tiêu lại bách một cái trừng phạt cô: “Cái đồ không biết cầu tiến”
Kiều Hy bị rùng mình bởi sự trừng phạt đó, cô vùng vẫy, muốn đi xuống từ đùi Lục Lập Tiêu.
Kết quả khi cô vùng vẫy trên đùi anh, cô cảm thấy người đàn ông đã có phản ứng.
Trong lòng cô gái thầm kêu lên, thôi xong rồi, muốn nhanh chóng trốn thoát.
Nhưng bị Lục Lập Tiêu nắm lấy mắt cá chân của mình, đưa lên giường, tiện thể cởi luôn cái quần đã kéo xuống đến đầu gối của cô.
Kiều Hy hét lên một tiếng, nhanh chóng nắm lây chăn, gói chặt bản thân lại, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ bên ngoài.
“Tôi buồn ngủ quá, tôi phải đi ngủ rồi, chúc ngủ ngon.”
"Mới chín giờ sáng mà ngủ ngon cái gì?”
"”À, anh không phải nói tôi không biết cầu tiến sao? Tôi suy nghĩ rất kỹ rồi, từ bây giờ tôi phải tập thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm. Ngày mai dậy sớm theo anh đi chạy bộ, tập thể dục, tăng sức đề kháng, tạo cuộc sống lành mạnh để sống thêm năm mươi năm nữa.”
Lắng nghe những lời nói dẻo miệng của cô gái, Lục Lập Tiêu không khỏi nhếch môi: “Ngủ sớm cũng không thể sớm tới như vậy. chất lượng giấc ngủ lúc ban ngày ban mặt rất kém, còn dễ gây mất ngủ vào ban đêm, cô muốn tập thể dục thì hay là tập thể dục với tôi? Cô chưa hạ sốt, cũng đến lúc phải ra mồ hôi rồi.”
"Nhưng hôm nay anh chạy bộ qua rồi mà?”
"Tập thể dục mà tôi nói … là thể dục trên giường.”
Lục Lập Tiêu nói xong, anh cởi giày và leo lên giường của cô.
Kiều Hy không muốn để anh được toại nguyện, nhưng vai cô làm sao đủ sức chóng lại đùi anh?
Cái chăn mà cô đang nắm chặt bị người đàn ông dựt ra cái một, cô chỉ có thể nhìn ăn đè lên người mình.
Kiều Hy không chống cự nữa, chỉ quay mặt sang một bên, nhắm mặt lại và nói: “Được rồi, anh làm nhanh lên nha.”
“Không có người phụ nữ nào muốn người đàn ông của mình làm nhanh hết đó đồ ngốc.”
Xem cơ thể cứng đờ của cô, trạng thái như sẵn sàng đi vào cõi chết vậy, Lục Lập Tiêu nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô: "Lần này sẽ không đau đâu, tôi hứa!”
“Lần trước anh cũng nói vậy, tôi không tin anh nữa đâu.”
Kiều Hy mở mắt và nói một câu như vậy, lại quay mặt đi chỗ khác, không nhìn anh nữa.
Thấy vậy người đàn ông hơi nhếch môi lên, không vội vàng cởi quần áo cô ra.
Thay vào đó, anh cuộn chân của cô gái lại và từ từ cúi xuống ...
Lần trước anh ta đã mắc một lỗi, đó là quá gấp gáp.
Cô gái này không có kinh nghiệm, lần một lần hay trải nghiệm đều không tốt, dẫn đến cô bị sợ hãi và loại trừ việc quan hệ.
Vì vậy, lần này, anh ấy muốn cho cô ấy cảm giác tốt nhất.
Dùng những nụ hôn và bàn tay để xoa dịu sự lo lắng và căn thẳng của cô, để cô có thể thả lỏng.
Dần dần để cô không còn từ chối, để trải nghiệm những khoái cảm mà việc quan hệ nam nữ mang lại.
Kiều Hy chệnh choạng, nhắm mắt lại và cảm thấy như cô đang trôi nổi trên biển vô tận, với những con sóng đang tác động lên cô, cơ thể của cô gái như một tấm bèo nổi, trôi dạc theo sóng biển bồng bềnh …
Trong lúc đê mê, cô nghe thấy tiếng Lục Lập Tiêu thì thầm bên tai cô.
“Bây giờ cô biết chưa? Cô không phải bút chì, cũng không phải ổ khóa! Chỉ là một mẫu ruộng chưa được khai hoang.”
Sau đó buổi chiều, Lục Lập Tiêu đã rời khỏi.
Anh nói anh phải đi tham dự một cuộc họp đấu thầu về việc xây dựng kiến trúc văn hóa của thành phố Lâm Thành, nói rằng anh sẽ đưa cô đến tham dự một buổi tiệc tối nay.
Kiều Hy đã đổ mồ hôi vào buổi sáng, bây giờ cô cảm thấy đã khỏe hơn nhiều.
Đầu cô không nặng như trước.
Nhưng khi cô nghĩ đến về những gì Lục Lập Tiêu nói trong tai cô, anh nói rằng cô là một mẫu ruộng hoang? Là ý gì đây?
Chắc chắn là chuyện rất dam dang, nghĩ đến đây, tai Kiều Hy hơi nóng lên.
Cô gái liền che mặt lại, nhanh chóng khiến mặt mình trở lại bình thường.
Lúc này, cánh cửa phòng cô được đẩy ra, một cô y tá đi vào, nói một cách hung dữ: “Ê, đo nhiệt độ đi!”
Nghe, Kiều Hy nhìn lên và thấy y tá quen thuộc.
Đó là người đã hỏi cô ấy về Lục Lập Tiêu và cố quyến rũ anh ta.
Chắc là buổi sáng cô ấy quyến rũ không thành nên giờ khó chịu với cô.
Kiều Hy không quan tâm đến thái độ của cô, cô chỉ lấy nhiệt kế và kẹp dưới nách mình.
Năm phút sau lấy nhiệt kế ra và đưa cho cô y tá.
Y tá nhìn vào nó: "Nhiệt độ cơ thể bình thường, hết sốt rồi.”
“Vậy một lát tôi có thể xuất viện rồi phải không?” Kiều Hy hỏi.
Nghe vậy, đối phương cười lên một tiếng: “Cô tưởng cô là con gái tinh khiết gì nữa, hóa ra chỉ là một con ỉ tinh tanh, bị đàn ông ịch hai lần thì đã hết bệnh, đúng là một con ỉ tinh ranh dam dang!”
“Cô đang nói gì vậy?”
“Thì đúng là vậy mà, đừng tưởng không ai biết mấy người làm gì trong phòng bệnh hồi sáng. Quyến rũ đàn ông trong bệnh viện, thật không biết xấu hổ!”
Nghe cô y tá tự nhiên mắng mình như tát vào mặt, Kiều Hy không khỏi buồn cười.
“Quyến rũ đàn ông trong phòng bệnh, hình như cô đang nói bản thân mình hả?”
"Cô…" Y tá nữ bị Kiều Hy phản đam, không nói nên lời, một hồi sau mới chửi tiếp, “Trước đó còn giả dạng ngây thơ, nói đó là chú của cô, kết quả đuổi tôi ra thì cô lại đi ngủ với anh ấy. Xem ra cô cố ý kêu tôi quyến rũ anh ấy để cho tôi mất mặt để cho cô có cơ hội đúng không?”
Kiều Hy nghĩ người này thực sự rất buồn cười.
Tự cô ấy nói muốn được tốt với Lục Lập Tiêu, cô đã tạo cơ hội cho cô ấy một cách rộng lượng như vậy mà.
Nhưng cô ấy không tự nắm bắt được cơ hội, Lục Lập Tiêu chê bai, ném ra khỏi phòng, giờ lại quay sang trách người khác.
Người này cứ luôn miệng chửi cô là ỉ như vậy thì Kiều Hy không phải nể mặt cô ấy nữa.
“Dì y tá, cơ hội là tôi cho cô, là tự cô không nắm bắt được, sao cô không tự coi lại bản thân cô đi mà cứ trách móc người khác? Muốn quyến rũ anh ấy là ý của cô, giúp cô là tình nghĩa của tôi, không giúp là bổn phận. Nhưng cô quyến rũ không thành lại quay sang trách tôi, cô không thấy như vậy là quá đáng lắm sao? Tôi lại không có phá hoại hai người, bị chê bai bị bẻ mặt là do bản thân cô, có trách thì trách lúc cô đầu thai, mặt cô tiếp đất trước đó?”d
"Hứ, quả nhiên miệng mòm lợi hại, chả trách có thể quyến rũ được đàn ông lớn tuổi hơn cô như vậy, chắc là công phu miệng rất tốt nhỉ? Cô luyện được từ thân dưới bao nhiêu người đàn ông rồi?”
Nghe những lời ngày càng quá đáng của cô y tá, Kiều Hy cau mày, đẩy cô ấy một cái: “Miệng mòm cô đừng có thối như vậy được không?”
Đối phương bị đẩy lùi mấy bước, đụng vào cửa, những công cụ y tế trên tay rơi hết xuống đất.
Liền tức giận, quay lại đẩy lại Kiều Hy xuống giường rồi tát cô một cái.
“Con chết tiệt, giành đàn ông với tao, còn dám đẩy tao, tao cho mày biết tay!”