Truyện Không Tên Số 35

Chương 101




41101

Thẩm Thiếu Khiêm sợ rằng anh lại đang ảo tưởng, anh ngước lên và hỏi cô: "Cô là ai?"

"Tôi là Kiều Hy, anh không nhận ra rồi hả?” Cô gái chớp mắt với anh ta một cách ranh ma.

Đôi mắt trông đẹp và ranh mãnh như con cáo nhỏ, thực sự là của cô ấy!

"Thẩm thiếu gia, uống rượu một mình thì không vui chút nào, hay là tôi uống với anh?”

Kiều Hy ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh anh, chân hơi nghiêng lên, khuỷu tay chống trên bàn quầy bar.

Tay còn lại lấy một cái ly từ bên cạnh Thẩm Thiếu Khiêm, tự rót rượu cho mình.

Một làn gió thổ qua, một mùi hương hấp dẫn bay vào mũi của Thẩm Thiếu Khiêm.

Thẩm Thiếu Khiêm không rõ nó là mùi thơm dịu của rượu vang hay mùi hương của cô gái.

Kiều Hy rót cho mình một ly nhỏ, nhẹ nhàng lắc chiếc ly, nhấp một ngụm, hơi nheo mắt lại.

"À, mặc dù tôi không thưởng thức rượu, nhưng cảm thấy rất thơm. Rượu mà các anh uống chắc chắn không chê vào đâu được!”

Sau đó, Kiều Hy nhấp thêm một ngụm nữa.

Thẩm Thiếu Khiêm nhìn chằm chằm vào hành động của cô ta, rượu vang đỏ từ môi hồng của cô gái từ từ xuống cổ, dọc theo cái cổ mảnh mai trắng nỏn từ từ nuốt, tạo thành một khung cảnh đẹp.

Kiều Hy mặc chiếc xường xám bó sát cơ thể, thể hiện đầy đủ hơn các đường cong tinh tế của cô gái, đặc biệt là sự thăng trầm của ngực cô, còn một cặp chân trắng phía dưới xường xám, Thấm Thiếu Khiêm nhìn đến cảm thấy ngứa ngáy.

Người đàn ông uống một ngụm lớn rượu vang đỏ, đè nén xung động kỳ lạ trong người, ánh mắt khinh khỉnh nhìn Kiều Hy: “Tên Diêu Tân Viễn của cô đâu? Cậu ta biết cô đến đây uống rượu với tôi không?”

"Cậu ta đi công tác rồi!" Kiều Hy nói.

Nghe vậy, Thẩm Thiếu Khiêm nhìn thấy cô ấy cười mỉa mai hơn: “Thảo nào cô lại đến đây uống rượu với tôi? Chắc chăn là người đàn ông không có nhà, cô lại cô đơn nên ra ngoài tìm thú vui rồi chứ gì?”

"Có vẻ như anh rất ghét tôi? Vậy thôi để tôi đi chỗ khác vậy.”

Kiều Hy đứng lên buồn bã và chuẩn bị quay lại và rời đi. Lúc này, Thẩm Thiếu Khiêm nắm lấy tay cô.

"Đừng đi! Ở lại với tôi!"

"Sao thế?" Cô gái quay đầu lại, nở nụ cười mờ nhạt với anh, bàn tay cô buông thỏng, đặt lên cánh tay người đàn ông, "Tôi không mấy thích uống rượu. Anh muốn tôi ở lại, hay là tìm cái gì đó khác chơi đi?”

Ngón tay của cô gái chỉ chạm vào cánh tay anh ta, đã có thể khiến da của người đàn ông đó như tê liệt!

Thẩm Thiếu Khiêm kéo cô gái vào vòng tay anh, ôm vòng eo nhỏ của cô, muốn cúi đầu xuống hôn cô.

Tuy nhiên, khi chưa kịp hôn đã bị cô gái quay mặt sang chỗ khác, đẩy ra: “Đừng như vậy, tôi không thích ở đây! Đi đến phòng anh đi, căn lần trước.”

"Được!"

Giọng Thẩm Thiếu Khiêm hơi khàn khàn, anh không thể chờ đợi định kéo cô đi một cách vội vã.

Tuy nhiên, cô gái vẫy tay anh ra: “Tôi sẽ đi đến phòng lưu trữ để lấy quần áo của riêng tôi, một lát cần thay.”

"Vậy tôi đi cùng cô?"

"Không, anh nên đi tắm trước, tôi sẽ tự đi!" Kiều Hy nhìn anh. "Đưa cho tôi một cái chìa khóa!"

Thẩm Thiếu Khiêm cảm thấy rằng anh ta bị bỏ bùa rồi hay sao mà bị mê mẫn trước cô gái trước mặt, cái gì cũng đồng ý cho cô ta.

Vì vậy, cô ấy đòi chìa khóa, anh ta lấy chìa khóa từ túi anh đưa cho cô.

"Nhanh lên!"

Thẩm Thiếu Khiêm nhân cơ hội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, đi từ phòng riêng về phòng của mình, tranh thủ thời gian đi tắm.

Sau khi anh rời đi, Từ Khả Tâm từ ngoài phòng riêng bước vào, nhìn Thẩm Thiếu Khiêm một cách ghê tởm và nói: “Mới quyến rũ một chút đã cắn câu, đúng là một tên háo sắc! uổng cho khuôn mặt đó quá, người đẹp trai mà sao đáng ghét đến như vậy?”

“Kệ hắn đi, tui kêu bà tìm người, bà tìm được chưa?” Kiều Hy hỏi.

Từ Khả Tâm ra dấu ok cho cô: “Nghề của tui, yên tâm ha!”

Nghe vậy, Kiều Hy cười hài lòng, nhìn vào chìa khóa trong tay: "Phim hay sẽ sớm được diễn ra."

Trong phòng tắm -----

Thẩm Thiếu Khiêm đang tắm, và làn nước trong vắt chảy xuống những cơ bắp cân bằng của người đàn ông, anh nhắm mắt lại và trong tâm trí anh toàn hình bóng của cô gái.

Vẻ đẹp của cô, sự hấp dẫn của cô, sự xảo quyệt của cô, nụ cười của cô ...... bảy năm nay, phụ nữ bên cạnh anh không ít, nhưng chưa có ai có thể lấp đầy tất cả giác quan của anh.

Thẩm Thiếu Khiêm không thừa nhận rằng anh động lòng trước một con bé như vậy.

Anh chỉ thừa nhận rằng đây là một sự cám dỗ do không thể có được!

Đợi hôm nay anh có được con bé đó, loại bỏ sự mới mẻ đó, bản thân anh sẽ không bị cảm giác này làm phiền nữa.

Đột nhiên, anh nghe thấy âm thanh mở cửa phòng bên ngoài.

Thẩm Thiếu Khiêm hỏi: "Kiều Hy, có phải là cô không?"

"Ừ ... Là tôi! Bây giờ tôi cởi quần áo nằm trên giường của anh, anh tắm ra nhanh nhanh nhé!”

Nghe thấy lời của cô gái, Thẩm Thiếu Khiêm dường như có thể tưởng tượng ra bộ dạng không có quần áo nằm trên giường của cô.

Chỉ cần nghĩ về khung cảnh đó cũng có thể khiến bụng dưới anh nóng lên, ngay lập tức có phản ứng.

Cô gái này thực sự là một con cáo, chỉ nghe tiếng thôi cũng đủ khiến người đàn ông không thể chịu đựng được.

Thẩm Thiếu Khiêm nhanh chóng tắm rửa sạch sẻ, quấn một chiếc khăn tắm xung quanh, bước nhanh ra ngoài.

Mở cửa phòng tắm, anh thấy rằng bên ngoài rất tối và rèm cửa đã được kéo lại.

Khóe miệng người đàn ông nở một ý cười, không phải là cô gái này đã đi với rất nhiều người đàn ông sao, tại sao còn thấy xấu hổ như vậy?

Anh bước đến giường, với một tia ánh sáng mơ hồ, có thể thấy tấm chăn phồng to lên, anh có thể tưởng tượng con bé đó đang nằm cong người trong chăn đợi anh ...

Mong muốn được nhìn thấy những hình ảnh như vậy, Thẩm Thiếu Khiêm muốn mở tấm chăn ra, tuy nhiên khi anh kéo chăn mới phát hiện tấm chăn bị người trong đó ghì lại rất chặt, kéo không nổi.

"Lúc nãy còn rất cởi mở khi quyến rũ tôi? Bây giờ lại làm bộ có phẩm giá như vậy? Trên giường người đàn ông không thích người phụ nữ có phẩm giá đâu, tôi thích hồ ly tinh.””

"Tự anh chui vào đi!”

Giọng nói õng ẹo của cô gai vang ra từ trong chăn, sự quyến rũ đó khiến người đàn ông hứng khỏi!

Thẩm Thiếu Khiêm hơi nhếch môi lên, cũng không làm khó cô, bỏ khăn tấm ra, và chui vào trong chăn.

Trong chăn rất ấm áp, cơ thể cô mềm mại, rõ ràng chưa làm gì cả mà Thẩm Thiếu Khiêm đã cảm thấy máu của cơ thể anh ta dường như sắp phun ra.

"Kiều Hy ..." Anh gọi tên cô gái, "Lần này tôi nhất định phải có cô!”

"Hmm ..."

Cô gái trên giường hợp tác với một tiếng 'Hmm', khiến người đàn ông sôi sục hơn.

Người đàn ông không thể chờ đợi lấy tay để sờ cô, quả nhiên là không mặc gì cả.

Nhưng cảm giác này ... không đúng!

Bàn tay của Thẩm Thiếu Khiêm được đặt trên đùi của cô gái, nhưng cảm thấy một bàn tay ôm không hết.

Anh nhớ rằng chân của Kiều Hy rất mỏng manh, đây có phải là eo của cô không?

Nhưng khi bàn tay anh di chuyển đến eo của cô gái, thì thấy cái bụng mềm mại, toàn là thịt!

Thẩm Thiếu Khiêm cảm thấy có gì đó không ổn, anh ngẩng lên khỏi giường và vươn tay ra để bật đèn cạnh giường lên, anh giật mình.

Nằm dưới anh ta là một người phụ nữ lạ vừa xấu vừa mập, không phải Kiều Hy!

“Cô … cô là ai?” Thẩm Thiếu Khiêm ngạc nhiên chất vấn.

"Thẩm thiếu gia, tôi là người đến để phục vụ anh!"

Đối phương nũng nịu, lấy đôi tay béo lớn ôm lấy cổ Thẩm Thiếu Khiêm, sau đó muốn hôn anh với một khuôn mặt tô son đỏ như mông khỉ.

"Cút đi!"

Thẩm Thiếu Khiêm đẩy cô ra, kết quả anh đã xem nhẹ cân nặng của đối phương.

Người kia lấy một cái chân như chân voi móc vào eo anh, gần như ép trọng lượng cơ thể của mình vào người đàn ông.

Thẩm Thiếu Khiêm không thể chịu đựng được, toàn bộ cơ thể ngã xuống trước, cả người anh đè lên người người phụ nữ đó.

Lúc này, đột nhiên hai cô gái bước ra từ phía sau rèm cửa, dùng máy ảnh với đèn flash chụp hình anh liên tục.

Thẩm Thiếu Khiêm dụi mắt một cái, lấy tay che mặt lại, từ giữa các ngón tay nhìn ra, nhận ra một trong hai cô gái đó: "Kiều Hy!"

"Thẩm đại thiếu gia, không ngờ anh lại thích vẻ đẹp nặng nề như vậy!”

Cô gái nhìn bức ảnh trên máy ảnh của mình một cách hài lòng và cố ý chọc ghẹo anh ta.

“Cô dám chơi tôi?” Thẩm Thiếu Khiêm nghiến răng.

“Chẵn lẻ Thẩm đại thiếu gia chưa nghe qua câu có chơi có chịu hả? Lần trước cũng là tại phòng này, lúc anh đối xử với tôi như vậy thì anh có nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay không? Đúng rồi, tôi mới gởi tin tới một số tạp chí nổi tiếng ở Nam Thành, bây giờ họ đang ở trước cổng câu lạc bộ rồi!

Thẩm đại thiếu gia, anh đừng xuống giường nhe, mắc công bị người ta chụp ảnh khỏa thân mà đăng lên tạp chí đó! Tôi sắp xếp cho anh người đẹp ngàn cân cho anh hưởng thụ từ từ nè!”

Kiều Hy nói một cách đắc ý xong, còn cố ý cầm quần áo Thẩm Thiếu Khiêm trên tay,hiên ngang bước ra khỏi phòng!

Cô không đóng cửa, cô có thể nghe thấy tiếng hét của Thẩm Thiếu Khiêm từ trong phòng: "Kiều Hy, Cô quay lại cho tôi … bổn thiếu gia sẽ không tha cho cô đâu!”

......

Từ Khả Tâm đi theo sau Kiều Hy, chỉ cần nghĩ về hình ảnh ban nãy thì không nhịn nổi che miệng, cười: "Tiểu Kiều, sao bà ác như vậy? Tui cảm thấy lần này thằng cha Thẩm đại thiếu gia đó chắc sẽ bị ám ảnh luôn rồi đó!”

"Đáng đời! Gởi hình cho vị hôn thê của anh ta đi, có lẽ đối thấy vị hôn phu của mình ăn tạp như vậy sẽ từ bỏ anh ta thì sao? Vậy thì mình cũng coi như thành công ngăn chạn một người phụ nữ tốt nhảy xuống hố lửa!"

Kiều Hy nói rồi lục lọi quần áo trong tay mình, tìm được chiếc ví, mở ra, cô thấy cái thẻ vàng mà Lục Lập Tiêu tặng cô quả nhiên còn trong ví Thẩm Thiếu Khiêm.

Cô lấy thẻ ra và đưa quần áo cho quầy lễ tân của câu lạc bộ.

Xét cho cùng thì quần áo của đàn ông rất đắt tiền, và cô ấy sợ rằng việc vứt bỏ nó sẽ gây rắc rối. Nói là cô nhặt được, để ở quầy lễ tân đợi Thẩm Thiếu Khiêm tự đến đó nhận.

Nhưng nhìn vào tình huống này, anh ta chắc sẽ không dám nhận vì xấu hổ nhỉ.

Nghĩ về cảnh vừa nãy, cô gái đột nhiên nhớ ra một câu nói lạ của người đàn ông.

Khi Thẩm Thiếu Khiêm nghĩ rằng cô gái trong chăn là cô ấy, anh ta có nói ‘Lần này tôi nhất định phải có cô’, điều này có nghĩa là gì?

Chẵn lẻ lần trước anh ta chưa có được cô ấy sao?

“Khả Tâm, bà biết con gái sau khi quan hệ lần đầu tiên với đàn ông sẽ có phản ứng gì không?” Kiều Hy đột nhiên hỏi Từ Khả Tâm.

"Tôi không biết! Nhưng trên ti vi không phải nói là sẽ chảy máu sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.