4062
Lúc Tôn Viễn nhận được điện thoại của Lãnh Mạc, những ý nghĩ xui xẻo gì cũng có!
Anh vừa này mới an ủi được tâm trạng của ba mẹ, đang khẩn trương chạy về hướng chung cư của Tiểu Hy, tâm trạng đó gọi là không thoải mái!
Thái độ của mẹ anh rất rõ ràng, tuyệt đối không đồng ý anh và Tiểu Hy quen nhau, phụ thân tuy rằng không có biểu hiện, nhưng thái độ cũng rất rõ ràng, hiển nhiên chính là không đồng ý!
Tôn Viễn vừa nghĩ đến tình trạng bên này của ba mẹ, lại nghĩ đến tình trạng bên đó của Tiểu Hy, đúng là đau hết cả đầu, cũng không biết rốt cuộc nên làm như thế nào, ba mẹ mới chịu chấp nhận Tiểu Hy, cũng không biết làm như thế nào, để Tiểu Hy chấp nhận anh, chấp nhận gia đình anh.
Haiz……
Tôn Viễn một bên lái xe một bên đi theo hướng chung cư của Tiểu Hy, trên đường liền nhận được điện thoại.
Vừa mới lúc đầu tưởng là Tiểu Hy gọi đến, anh còn mừng rỡ một hồi, kết quả là, không ngờ lại là Lãnh Mạc!
Tôn Viễn thở dài!
Anh hôm nay cả ngày cũng không ở nhà, tối như vậy cũng không có về đó, Tiêu Hy không ngờ một cú điện thoại, một tin nhắn cũng không cho anh. Trong lòng Tôn Viễn có chút ấm ức, bạn gái người ta đều thích bám dính lấy bạn trai, muốn đến nỗi 24 tiếng đồng hồ đều dính lấy nhau mới tốt, chỉ có An Tiểu Hy lại kì quặc, muốn đến nỗi anh ngày ngày không ở trước mặt cô là tốt nhất.
Tôn Viễn nhấc máy điện thoại, nghe thấy giọng nói của Lãnh Mạc, mép miệng anh khẽ giật!
“Tôn Viễn, thuốc mê đó của cậu còn không? Còn lại bao nhiêu, có bao nhiêu đưa hết qua đây cho tôi!”
Đôi mày Tôn Viên khẽ giật, bất lực nói, “Lãnh Mạc à, nhà tôi đâu phải là làm cái này, những thứ trên tay tôi vẫn là do của lão đại lần trước chưa dùng hết, tôi nghĩ bản thân tôi có lúc sẽ dùng đến được, cho nên mới để ở nhà, có bao nhiêu cho anh hết rồi, anh còn muốn tôi lấy đâu ra!”
“Thuốc của cậu lấy từ đâu ra thế?”
“Thôi thôi được rồi, tôi nghĩ cách giúp anh lấy thêm một chút qua đó, nhưng anh cũng nên dùng lượng nhẹ lại, lượng thuốc dùng nhiều rồi, đoán chắc người ta sẽ nghi ngờ đấy, anh đừng tưởng vì một lúc ham nhanh, cuối cùng để người ta hận anh đấy!” Tôn Viễn có chút lo lắng.
Lãnh Mạc lại không hề quan tâm, “Cậu đừng nhiều lời, nhanh chóng tìm thuốc cho tôi, sau đó đưa qua đây.”
“Biết rồi……”
Cúp máy điện thoại, Tôn Viễn lắc đầu, anh đạp chân ga, chiếc xe tăng tốc đến nhà Tiểu Hy.
Tôn Viễn đã nghĩ được cách để có được chìa khóa nhà Tiểu Hy, đi thang máy lên được lầu, vừa mở cửa đã thấy Tiểu Hy nằm trên sofa, trên tay đang cầm bịch khoai tây chiên ở đó coi ti vi, vừa coi vừa ha ha cười ngốc nghếch.
Tôn Viễn nhìn thấy cảnh này, trong lòng tức thời co lại.
Anh đóng cửa nhà lại, bước nhanh qua đó.
Tiểu Hy nghe được động tĩnh, ngoảnh đầu nhìn sang. Nhìn thấy Tôn Viễn, hốc mắt cô chớp một cái, khẩn trương từ sofa đứng dậy, “A……anh về rồi à, anh lúc sáng không phải nói hôm nay anh không về nhà sao? Em còn tưởng hôm nay anh sẽ không qua chứ.”
Tôn Viễn trong lòng không vui, nhẹ hứ một tiếng, ngồi liền xuống sofa, “Em có phải là rất muốn anh không qua được đây không, như vậy em có thể thoải mái tự tại, bên cạnh không có ai quản em rồi, muốn làm gì thì làm?”
Tiểu Hy bĩu môi, cũng nằm lại lên sofa.
Hung dữ cái gì!
Bản thân ở nhà nhận nhịn rồi, còn nổi giận gì với cô!
Trong lòng Tiểu Hy lúc đầu vẫn còn chút áy náy, kết quả Tôn Viễn lại nói như thế, cô cũng không áy náy nữa, nhẹ hứ một tiếng ngoảnh đầu coi ti vi tiếp, không quan tâm anh nữa!
Đúng là con người kì lạ!
Hai người họ lúc đầu vừa mới xác định mối quan hệ chưa bao lâu, là cho cô lập tức đi gặp phụ huynh, chuyện này đổi sang là ai khác, trong lòng ai lại dễ chịu. Cô đích thật đã hủy hẹn, cũng không có đi gặp ba mẹ của Tôn Viễn, nhưng……đều là có nguyên nhân cả được không nào!
Quãng thời gian trước đó cô có chương trình phải tham dự, công tác nửa tháng mới về đây, dưới tình huống như thế, làm sao mà đi thăm hỏi ba mẹ người ta!
Đợi sau khi cô về, bên ba mẹ Tôn Viễn khẳng định là đã có ý kiến rồi, Tiểu Hy cũng đâu có ngốc, lần này lại qua bên đó, đó là tuyệt đối đợi bị sỉ nhục cho coi!
“Ê, em làm thái độ gì thế, anh không mấy dễ dàng trở về, em cũng không hỏi hôm nay anh đã trải qua những chuyện gì?”
“Oh!” Tiểu Hy ngoảnh đầu nhìn anh, vô cùng không nghiêm túc, “Vậy anh hôm nay đã trải qua những gì rồi?”
Tôn Viễn chỉ cảm thấy có một luồng khí co lại trong lòng, lên không được xuống không xong, trong lòng co đến lợi hại.
Anh “Xoạt” một cái từ sofa đứng dậy, mặt trầm đi, dáng vẻ cao nhìn vào Tiểu Hy, “An Tiểu Hy, em đối xử với anh là dùng thái độ này à? Anh khiến em thiếu kiên nhẫn, khiến em ghét đến thế?”
Tiểu Hy nhìn thấy vẻ mặt trầm lặng của anh, sắc mắt càng ngày càng khó coi, cô vứt đi bịch khoai tây cũng đứng dậy, “Tôn Viễn, anh đừng ép em! Em không có không kiên nhẫn với anh, cũng không có ghét anh, chỉ là anh cứ ép em! Anh không cảm thấy bản thân anh quá nôn nóng rồi sao, bên ba mẹ anh gây áp lực cho anh, nói thẳng ra, liên quan gì đến em! Em chỉ muốn yêu đương thôi, để đến lúc thời gian chín muồi rồi sẽ suy nghĩ đến gặp phụ huynh và chuyện kết hôn, nhưng anh cho em được bao nhiêu thời gian? Em vẫn còn chưa chấp nhận được từ trong sự thật anh từ bạn bè trở thành bạn trai hồi thần lại, anh đã lập tức muốn em đi gặp phụ huynh nói chuyện kết hôn……anh có nghĩ đến cảm nhận của em không!”
Trong lòng Tôn Viễn thất vọng đến tột cùng, anh vì Tiểu Hy mà xém tí trở mặt với gia đình, nhưng cô không ngờ lại nói không liên quan gì đến cô!
Tôn Viễn lắc đầu lui lại hai bước, “An Tiểu Hy, em đúng thật khiến anh rất thất vọng, anh vì em khổ tâm năn nỉ bên ba mẹ, vì em, anh từ chối hết tất cả buổi xem mắt……anh không tin là mấy năm nay theo đuổi em em không có cảm giác! Anh thừa nhận là anh hơi vội vàng, nhưng tuyệt đối là vì sau này của chúng ta, chí ít ra, anh còn mộng tưởng hai người chúng ta có sau này! Còn em thì, em dám vỗ ngực mình nói rằng có từng suy nghĩ ở mãi bên anh không!”
Tôn Viễn cười lạnh một tiếng, “Hai chúng ta xác định quan hệ sắp được một tháng rồi, trong một tháng này, mỗi ngày đều là anh bám lấy em, anh bám lấy em theo anh về nhà, bám lấy em đi gặp ba mẹ anh, bám lấy em ở bên anh! Anh chỉ muốn hỏi em là, nếu như không phải anh cứ bám lấy em, em có phải căn bản là sẽ không nghĩ đến con người này của anh!”
Tiểu Hy im lặng!
Thoạt nhiên, sự im lặng của cô trông mắt của Tôn Viễn chẳng khác là đồng ý ngầm, Tôn Viễn cười lạnh một tiếng, “Tốt! Rất tốt! Trông ra quãng thời gian dài này, đều là do anh tự đa tình, tất cả đều là anh một mình tự nguyện! Em nếu như đã không tình nguyện đến bên anh, vậy chúng ta đừng đày đọa nhau nữa, từ hôm nay bắt đầu, An Tiểu Hy, anh trả tự em tự do!”
Hốc mắt Tiểu Hy động đậy, “Anh ý gì thế?”
“Chúng ta chia tay đi!”
Tiểu Hy trố to mắt, không dám tưởng tượng được nhìn vào Tôn Viễn, “Anh nói cái gì?”
“Chia tay! Chúng ta chia tay! Nếu như em đã không thích anh, vậy anh cũng không miễn cưỡng em nữa, sau này chúng ta đường ai nấy đi, em đi đường của em, anh đi đường của anh, chúng ta sau này nước giếng không phạm nước sông, ai cũng đừng níu kéo ai nữa!”
Mũi của Tiểu Hy xót lại, nhéo mạnh lên phần đùi của mình, mới kiềm nén không cho nước mắt rơi xuống, cô nhìn sắc mặt trầm lặng của Tôn Viễn, trên mặt cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Được! Em đồng ý chia tay!”