Truyện Không Tên Số 34

Chương 6




406

Ban đầu tôi còn né tránh Hiên Hiên, rồi sau đó tôi không tránh nữa, tôi ngồi xổm trước tủ áo, nói lời xin lỗi với Hiên Hiên:

“Cô xin lỗi, nhưng cô chỉ đến làm công, bố con là ông chủ, anh ấy nói bây giờ không thể cho con ra ngoài, cô chỉ có thể làm theo như vậy.”

Đứa trẻ sẽ không nói lý lẽ với tôi, lúc này nó đã quên sạch lúc trước tôi đã tốt với nó thế nào.

Bây giờ cậu bé chỉ coi tôi là một kẻ ác tội không thể tha, quơ tay múa chân tới đánh tôi, kéo tóc của tôi.

Tôi tức giận muốn bắt nó lại để đánh, nhưng vẫn không ra tay được, cuối cùng chỉ tự mình tức giận tới phát khóc.

Rất nhanh sau đó, tôi nghe thấy tiếng cãi nhau quyết liệt từ dưới nhà truyền lên, giọng cãi nhau của cặp nam nữ, dường như đang tranh giành quyền nuôi con.

Tôi rất ít khi nghe thấy Lục Diễn Trạch nói bằng giọng giận dữ đến thế.

Có lẽ chỉ có trước mặt người vợ cũ, anh mới mất kiểm soát như vậy.

Đợi khi dưới nhà trở nên yên lặng, tôi đoán là vợ cũ của anh đã rời khỏi.

Lúc này Hiên Hiên đã đánh tôi đánh tới mệt, tự mình nằm dưới sàn nhà khóc rồi ngủ thiếp đi.

Tôi bế Hiên Hiên về phòng ngủ, lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, rồi đắp chăn cho cậu bé.

Lúc đi tới soi gương ở trước cửa, phát hiện mặt mình đã bị đứa nhỏ cào ra mấy vết lằn máu, trông rất đáng sợ.

Tôi bị dọa bởi chính bộ dạng của mình, nhưng vết thương này không khiến tôi cảm thấy đau lắm.

Bước xuống cầu thang, tôi trông thấy Lục Diễn Trạch đang ngồi trên sofa uống rượu.

Tất cả đèn ở phòng khách đều đã tắt, tôi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, nhưng từ bóng hình cô đơn của anh có thể nhận ra rằng hiện giờ anh đang buồn thế nào.

Tôi đứng cách anh một khoảng cách, thẫn thờ nhìn anh, không hiểu sao lại nghĩ rằng, nếu có một ngày tôi hoàn toàn rời bỏ anh, liệu anh ấy sẽ đau buồn vì tôi như lúc này không?

Chuyện tối nay để lại cho tôi một cú sốc không nhỏ, bây giờ tâm trí tôi rối bời, chỉ muốn nhanh chân rời khỏi đây.

Tôi bước xuống lầu, không chào tạm biệt Lục Diễn Trạch, đi thẳng về hướng cửa.

Tôi không muốn ở bên anh lúc này, tôi biết là anh rất đau buồn, nhưng tôi chưa chắc đã dễ chịu hơn anh.

Khi tay tôi chạm tới khóa cửa, giọng nói của anh bỗng nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi.

“Ngay đến em cũng phải đi sao?”

Bước chân tôi khựng lại.

Giọng nói anh lại một lần nữa vang lên từ phía sau, nghe đầy u sầu.

“Tại sao em luôn dễ dàng rời xa anh như vậy?”

Từ lúc trở về bên cạnh anh ấy, tôi rất ít khi khóc, nhưng lần này tôi dường như không kiểm chế được bản thân nữa.

Tôi nghẹn ngào, “Anh uống nhiều rồi.”

“Em vẫn muốn ở bên hắn ta sao?” Lục Diễn Trạch đứng lên, nhìn bóng lưng tôi và nói, “Anh đối xử tốt với em thế nào em đã không còn nhớ nữa sao?”

Tôi đoán anh đang xem tôi thành vợ cũ của anh.

Giây phút này, sức lực toàn thân tôi dường như bị trút ra hết.

“Anh uống say rồi, tôi không phải ….”

Tôi chưa nói xong, anh đột nhiên ôm lấy tôi từ phía sau, hôn lên tóc, sau gáy, kéo mở dây khóa kéo của chiếc đầm, từ phía sau áp tôi lên cánh cửa, mùi rượu từ trên người anh lan ra, ngón tay thô ráp của anh trượt từ cột sống tới nốt xương cùng, sức lực mạnh đến kinh người, tôi hoàn toàn không thể nào đẩy anh ra, anh đã tách đùi tôi ra, từ phía sau tiến vào…

Anh áp tôi vào cánh cửa làm một lần, ôm lấy eo tôi, lật ngược tôi lại đè lên ghế sofa ở phòng khách, tôi chưa bao giờ thấy anh thô bạo như vậy, anh không nói một lời đi vào tôi, mỗi một lần đều như cuồng phong bão táp, không có bất kỳ tình ý nào, chỉ như trút cơn ham muốn đơn thuần thôi, anh khiến tôi chịu đựng hết nổi, tôi cầu xin anh dừng lại, Hiên Hiên còn đang ngủ trên lầu, anh vẫn không màng tới mà tiếp tục xông vào, cắn vào tai tôi, đột nhiên hỏi tôi một câu:

“Tiểu Tuyết, anh tốt hay là hắn tốt?”

Tôi thẫn người ra, lập tức nhớ ra Hiên Hiên hay gọi mẹ là “mẹ Tiểu Tuyết”.

Khoảng khắc đó tôi như bị sét đánh trúng, tất cả động tác kể cả hơi thở của tôi đều khựng lại vài giây.

Trong vài giây thất thần đó của tôi, anh ném tôi xuống sàn nhà, sự lạnh lẽo của sàn nhà bằng gỗ từ sống lưng truyền tới, đi thẳng vào trái tim tôi, lúc anh tiến vào tôi lần nữa, mỗi một phát đều là cơn đau nhói băng giá, đâm tới trái tim tôi nhỏ máu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.