Truyện Không Tên Số 34

Chương 5




405

Ngày hôm sau Lục Diễn Trạch xuất phát đi công tác xa.

Buổi sáng trước khi rời khỏi nhà, anh lại đè tôi xuống làm một lần, anh thỏ thẻ bên tai tôi những lời chỉ có người yêu với nhau mới nói, khiến tôi nghe tới đỏ mặt, rồi anh nhướng mày nhìn tôi cười, hỏi tôi sau này có rời khỏi anh ấy nữa không.

Tôi bị anh va đập tới không nói lên lời, chỉ biết lắc đầu, anh nhấc bổng và đặt tôi lên bàn trang điểm ở trong phòng, kề sát đùi tôi để tiến vào lần nữa, hỏi tôi sau khi anh rời khỏi có nhớ anh nhớ tới trống trải không?

Tôi đỏ mặt không nói chuyện, đôi chân quấn lấy vòng eo của anh, nghĩ đến việc anh ấy sắp phải đi xa, cảm thấy luyến tiếc, càng quấn lấy anh chặt hơn, anh cũng vì thế mà tiến vào sâu hơn nữa, nhẹ nhàng thở một hơi bên tai tôi, tôi vừa hưởng thụ những cú xông pha của anh vào người tôi, vừa ra quyết định, từ nay tôi không muốn dễ dàng rời xa anh nữa.

Tôi cười bản thân mình thật vô dụng.

Nhưng chỉ khi được anh ôm vào vòng tay tôi mới nhận ra, bản thân luyến tiếc anh ấy biết bao.

Tôi từ bỏ không được cảm giác này.

Không biết phải làm sao, lòng vòng một chuyến, lại quay trở về, tất cả sự kiên trì cũng không bằng một câu nói ngọt ngào của anh, con người đôi khi rất khó làm chuyện trái với lòng mình, bây giờ tôi không thể suy nghĩ chuyện quá lâu dài, có lẽ tôi chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Sau khi anh ấy đi công tác, mỗi ngày tôi đều đúng giờ đến kèm bài cho Hiên Hiên.

Hiên Hiên thường hay hỏi tôi, tại sao trước đó không đến, Hiên Hiên còn nói, từ lúc tôi không đến, tình hình bố cậu trở nên cáu gắt, còn không cho phép cậu hỏi, nên trái tim của một đứa trẻ như cậu cũng cảm thấy hơi tổn thương, yêu cầu tôi từ nay đừng mất tích nữa.

Tôi từng hỏi Hiên Hiên, có từng gặp mẹ chưa, Hiên Hiên nói với tôi rằng, cậu đã gặp mẹ rồi, còn nói mẹ cậu rất xinh đẹp, tên là Tiểu Tuyết, hơn nữa cam kết rằng có một ngày mẹ Tiểu Tuyết sẽ đến đưa cậu đi.

Tôi vẫn luôn xem lời nói của Hiên Hiên chỉ là lời nói đùa của trẻ con, nhưng không ngờ rằng, lời nói đó lại thành sự thật.

Một ngày khi tôi đang kèm bài cho Hiên Hiên, chuông cửa bỗng reo lên, tôi tưởng rằng Lục Diễn Trạch về nhà sớm hơn dự định, vui mừng đi ra mở cửa.

Nhưng đứng ngoài cửa là một người phụ nữ khí chất nho nhã, cô khoác trên người chiếc váy dài thanh lịch tao nhã, khí chất dịu dàng, khiến người khác khó lòng quên được.

Hiên Hiên lúc này đã xông thẳng ra, nhìn thấy người phụ nữ tao nhã đó, liền quơ tay chạy ra ôm lấy người phụ nữ đó.

“Mẹ Tiểu Tuyết! Mẹ, mẹ, con nhớ mẹ lắm …”

Hóa ra cô chính là vợ cũ của Lục Diễn Trạch, quả thật rất xinh đẹp.

Tôi chôn chân tại chỗ, nhận thấy bản thân như một người ngoài, cầm túi xách lên, vừa định rời khỏi đó thì Lục Diễn Trạch đã trở về.

Người anh toát ra vẻ lạnh lùng, lúc nhìn thấy người vợ cũ, sắc mặt anh dường như không tốt lắm, một tay giật lại Hiên Hiên từ tay vợ cũ, ném vào vòng tay của tôi, rồi lạnh lùng ra mệnh lệnh cho tôi.

“Đứng đó làm gì nữa? Dắt nó vô phòng cho tôi, không có sự cho phép của tôi nó không được ra ngoài!”

Hiên Hiên khóc “oa” lên một tiếng rất to, tôi bị câu ra lệnh của Lục Diễn Trạch gây sốc tới hơi đơ ra, rồi lại bị tiếng khóc của Hiên Hiên làm ồn tới bực bội trong người.

Tôi bồng Hiên Hiên lên, cậu đá tôi hai cái, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của tôi, để chạy tới vòng tay người mẹ ruột của mình.

Sức lực của một bé trai tám tuổi mạnh đến kinh người, tôi bị đá một chân, bụng đau đến nỗi đứng lên không được.

Tôi ngồi xổm dưới đất, nhìn Hiên Hiên chạy tới vòng tay của mẹ cậu lần nữa, bỗng cảm thấy cảnh tượng trước mắt đây rất buồn cười.

Còn tôi, rất đáng thương.

Không ngờ tôi lại trở thành người phụ nữ độc ác cản trở hai mẹ con họ nhận nhau…

Hiên Hiên một lần nữa bị Lục Diễn Trạch cướp từ tay người vợ cũ, lần này, Lục Diễn Trạch không đưa đứa con cho tôi, mà tự mình bế nó lên lầu hai, mở cửa phòng ra ném vào trong, rồi khóa ở bên ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.