4017
Tôi đứng dậy và viện cớ đi nhà vệ sinh, Tống Khởi Minh bảo thím Lưu dắt tôi lên lầu, tôi liền bảo có thể tự đi lên đó, không cần làm phiền thím Lưu.
Lúc lên tới cua quẹo của cầu thang, tôi nghe Tống Khởi Minh mở miệng: “Chị, chị trông ngóng lấy chồng đến thế sao? Cho dù chị có muốn lấy chồng thì cũng phải xem ý của anh Lục thế nào nữa chứ, biết đâu anh ta còn có những cân nhắc khác …”
Tống Nguyệt bất mãn đáp trả lại: “Em mặc kệ chị, em cứ lo mà bàn chuyện hôn sự với bạn gái em đi, đâu tới lượt em đứng ra dạy dỗ chị …”
Không biết tại sao, nhiều lúc tôi nhận thấy cách nói chuyện của hai người không giống chị em bình thường, ngay đến ánh mắt của Tống Khởi Minh nhìn Tống Nguyệt cũng có gì đó không tầm thường, nghe họ nói chuyện đôi khi tôi cảm thấy họ cứ như … một cặp đôi đơn thuần.
Mặc dù trong tiềm thức tôi vẫn muốn tiếp tục nghe họ nói, nhưng giây phút tiếp theo tôi đã quay lưng đi tiếp lên lầu, tôi không còn cơ hội nghe cuộc nói chuyện giữa họ nữa, tôi sải bước đi thẳng về phía nhà vệ sinh.
Tôi tìm tới nhà vệ sinh, bước vào mới phát hiện ra nhà vệ sinh này to tới đáng kinh ngạc, to bằng cả phòng ngủ của tôi, trong đó phòng tắm, bồn tắm, tivi đều được trang bị đầy đủ, tưởng tượng nếu tôi tắm ở một nơi như vậy, có lẽ sẽ lạc đường mất.
Lúc trước tôi đã được chiêm ngưỡng qua phòng tắm lớn ở nhà Lục Diễn Trạch, nhưng phòng tắm đó chẳng bằng một nửa của cái này, vậy xem ra nhà họ Tống này quả thật rất giàu.
Tôi mở vòi nước, nước òa òa chảy ra, tôi hứng lấy nước tạt lên mặt, muốn cho mình tỉnh táo lại chút.
Rửa mặt xong, tôi nhìn mình trong gương, so với mấy năm trước, gương mặt này đã ít nhiều lộ dấu tích của năm tháng.
Những năm gần đây, tôi dần dần hiểu được một điều, con người ta không thể nào mãi mãi không thay đổi, sự thay đổi rõ rệt nhất chính là từ từ già đi, cho dù bản thân có chấp nhận hay không, hoặc nhanh hoặc chậm rồi năm tháng cũng sẽ để lại dấu tích trên gương mặt bạn.
Hồi mười mấy tuôi, tôi đã từng nghĩ rằng bản thân không bao giờ già đi, sau này mới phát hiện ra mình ấu trĩ thế nào, con người sao có thể không giả đi được, không già đi chỉ có yêu quái thôi.
Nhất là phụ nữ, tuổi thanh xuân có hạn, qua khỏi khoảng thời gian này, sẽ tiến đến lão hóa với tốc độ nhanh nhất, như những bông hoa nở rộ rồi cũng có ngày phai tàn, nên nhiều phụ nữ mới nói, nhân lúc còn trẻ hãy yêu thêm vài người, nếu không sẽ không còn cơ hội nữa.
Thật ra trước khi gặp lại Lục Diễn Trạch, tôi cũng có suy nghĩ như vậy, nên tôi mới chấp nhận sự theo đuổi của Tống Khởi Minh, cũng từng tưởng tượng sẽ suốt đời suốt kiếp với anh ta.