Truyện Không Tên Số 34

Chương 10




4010

Tôi nói: “Rất xin lỗi, lúc nãy đi gấp quá nên tôi không mang trên người, để lần sau đi.”

“Vậy sao?”

Lục Diễn Trạch nhướng mày nhìn tôi, không nói gì, sau đó mới thả tay tôi ra.

Tống Khởi Minh đề nghị, bảo tôi mở bản thiết kế trên điện thoại cho Lục Diễn Trạch xem qua trước.

Tôi viện cớ không được khỏe, trốn vào trong nhà vệ sinh.

Tôi trốn trong nhà vệ sinh hơn nửa tiếng mới bước ra, lúc này hôn lễ đã bắt đầu.

Tôi cảm thấy khắp người không khỏe, đứng ngồi không yên, ngay cả người thường xuyên không để tâm đến tôi như Tống Khởi Minh, cũng phát giác ra tôi không ổn, hỏi tôi có phải bệnh rồi không, tôi chỉ có thể nói rằng chắc là do lúc sáng uống cà phê quá nhiều nên hơi đau dạ dày.

Tống Khởi Minh không hỏi gì thêm nữa, đợi đến khi nghi thức hôn lễ hoàn tất, tất cả mọi người đều lên lầu hai để quậy phòng tân hôn của cô dâu chú rể.

Tôi vốn không quen biết cô dâu chú rể, theo lên đó cũng chỉ khiến mình ngại ngùng, nên không theo mọi người lên lầu.

Tôi buồn chán chờ đợi ở lầu một, cả tầng lầu không một bóng người, khắp nơi đều trống trải, đôi cao gót mang trên chân đã khá lâu, tôi cảm thấy gót chân đau buốt, nên quyết định vào đại sảnh tầng một tìm một nơi ngồi nghỉ đôi chút.

Tôi bước vào đại sảnh tầng một, bên trong ngay cả bóng người cũng chẳng có, chỉ vang lên mỗi tiếng giày cao gót lúc tôi đi…

Khi đi ngang qua một cánh cửa đang đóng kín, thì cửa bỗng nhiên được mở ra từ bên trong, tôi nhìn theo hướng tiếng động phát ra, nhưng lại nhìn thấy một thân hình cao to, không nói lời nào bèn ôm tôi vào trong, đẩy vào tường.

Anh thô bạo đè tôi lên tường, bàn tay to lớn túm lấy eo tôi, người kề sát vào tôi, bàn tay kia có kinh nghiệm mò lên trên ngực tôi.

“A….” trong bóng tối tôi không nhìn thấy ai, cũng không rõ tình huống hiện tại, vừa định mở miệng, anh đã khóa môi tôi, hơi thở quen thuộc kèm theo mùi khói thuốc lá từ anh ập tới, đầu óc tôi nổ tung ra, tất cả giọng nói đều bị anh hút đi hết, là Lục Diễn Trạch.

Anh buông môi tôi ra, trán kề sát trán, hơi thở nóng ẩm thở ra từ đôi môi mỏng của anh phà lên vùng cổ của tôi.

Tôi tránh né hơi thở nóng bỏng của anh, toàn thân run rẩy:

“Đừng như vậy … thả tôi ra.”

Anh không nói gì cả, tôi nhận ra bàn tay đang đặt trên eo tôi đang dùng sức rất mạnh, tôi rất đau, anh như muốn đóng đinh tôi trên bức tường này, anh kéo váy tôi lên tới đùi, động tác thô lỗ.

“Anh làm gì vậy, bên ngoài khắp nơi đều có người!”

“Hắn là ai?” Lục Diễn Trạch dường như không xem lời nhắc nhở của tôi ra gì, tay đã ngang ngược xâm lấn tới ranh giới của tôi. “Hắn cũng từng chạm vào chỗ này của em ư? Từng lên em ư?”

Tôi tức giận đến mức dùng sức đẩy anh ra, anh giơ tay áp tôi chặt hơn nữa.

“Bạn trai?” Anh cười lạnh một tiếng, tay sờ lên khuôn mặt tôi.

“Đúng, tôi có bạn trai rồi, còn không buông tay ra?”

Tay anh nhẹ nhạng vỗ vào mặt tôi, từng cái từng cái một và nói, “em giỏi quá rồi đấy.”

“Không liên quan tới anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.