39659
Tuy nhiên, không lâu sau đó, đội trưởng trẻ như trái cà trong hộp, hoàn toàn mất tinh thần.
Khi anh quay lại lần nữa, bên cạnh mang theo vài người mặc đồng phục y như anh.
Mở cửa xe, Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất cảnh giác nhìn mấy người đó.
Đội trưởng trẻ thở dài, “Đây là cấp trên của chú, bọn họ sẽ đích thân đưa hai đứa về nhà.”
Đội trưởng buồn bực đến muốn chết.
Cảm thấy bản thân rất không dễ dàng lập được đại công, kết quả cấp trên lại nhận được tin nhanh như vậy tính cướp công, lúc này nếu là ai cũng muốn ói máu.
“Hai đứa xuống xe đi theo chú.”
Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất nhìn nhau, nắm chặt ghế dựa đằng sau, không ngừng lắc đầu, “Không được, chúng con muốn chú cảnh sát này đưa về!”
Cậu vừa mới gọi điện thoại cho ba không bao lâu, người của cha chắc chắn không nhanh như vậy, với lại nếu là người của ba, nhất định việc đầu tiên làm là chứng minh thân phận, nhưng những người này không làm vậy, với lại bình thường cảnh sát đi công tác ngoại tuyến, cấp trên làm sao có thể nhận được thông tin nhanh như vậy được?
Mấy người vừa đến này quá đáng nghi.
Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất kiên quyết không xuống xe, “Chúng con không muốn chú đưa, chúng con muốn chú cảnh sát này đưa!”
Cảnh sát trẻ thấy vậy, không nhịn được nói, “Hay là vẫn là tôi đưa…”
Lời của anh vẫn chưa nói xong, bị ánh mắt lạnh lùng của cấp trên ngắt lời!
Quan lớn 1 cấp ép chết người mà, đội trưởng trẻ lập tức không nói nữa.
“Nếu các con không chịu xuống xe, vậy tiểu Lý … cậu kêu người của cậu xuống xe, chúng tôi lái xe này đưa chúng về.”
Đội trưởng không kiên nhẫn, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, “Vâng!”
“Anh…”
Cảnh Thuỵ hít sâu 1 hơi, “Đợi tí!”
“Sao rồi?”
“Chúng tôi xuống xe!”
Phó cục trưởng gật đầu, cảm thấy vui vì sự phối hợp của hai đứa nhỏ.
Cảnh Thuỵ đưa tay mở cửa, 1 bên chậm rãi xuống xe, 1 bên nhỏ tiếng căn dặn Tiểu Thất, “Đợi tí sau khi xuống xe, em tìm cơ hội chạy trốn, ba và mẹ chắc đang trên đường tới.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh sẽ tìm cách khác bỏ trốn.”
Hai đứa nhỏ chậm chạp xuống xe, phó cục trưởng lập tức kêu người mở cửa, Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất chậm rãi đi về phía trước, đang đi đang đi, đột nhiên Cảnh Thuỵ đẩy Tiểu Thất 1 cái, “Chạy nhanh!”
“Anh!”
“Chạy đi!”
Tiểu Thất khóc lớn lên, lập tức điên cuồng chạy, vừa chạy vừa la lớn, “Cứu mạng, cảnh sát muốn giết trẻ nhỏ.”
Tuy là đêm khuya, nhưng đêm ở Kinh Thành vẫn rất phồn hoa, người trên đường cũng không ít.
Nghe Tiểu Thất la khóc, có người ngây ra, còn có người lập tức lấy điện thoại ra quay phim.
Tất cả mọi người đều không nghĩ đến Tiểu Thất sẽ chạy trốn, phó cục trưởng nghe Tiểu Thất la, sắc mặt lập tức thay đổi, ông nhìn bọn thuộc hạ đang ngây người, mắt hung tợn, “Còn ngây ra đó làm sao, nhanh chóng bắt tiểu nha đầu đó lại!”
“Vâng vâng vâng!”
“Không được bắt em tôi!”
Cảnh Thuỵ như con quái thú con đang tức giận, xông lên chặn mấy người đó lại, vừa cắn vừa bắt mấy người đó, “Các ngươi là người xấu, các ngươi chắc chắn là người của Tô gia phái đến, chú đội trưởng, nhanh chặn chúng lại, chúng muốn bắt con và em, đưa đến cho người muốn bắt cóc bọn con, chú đội trưởng…”
Đội trưởng trẻ ngây người.
Vô thức, chặn trước mặt phó cục trưởng, “Phó cục, rốt cuộc đây là chuyện gì!”
Sắc mặt phó cục lập tức lạnh lẽo, “Cậu tin tôi hay là tin đứa con nít 8 tuổi!”
Cảnh Thuỵ rất bình tĩnh, “Chú đội trưởng, nếu hắn muốn đưa con và em đến chỗ ba mẹ, tại sao lại hung dữ bắt em của con? Con và em là con của tổng tài tập đoàn Hoàn Vũ, Tiêu Quốc Chinh là bác lớn của chúng con, hôm nay nếu chú có thể bảo vệ hai đứa con, ba và bác lớn của con sẽ rất cảm tạ chú. Người này---”Cảnh Thuỵ chỉ phó cục trưởng, “Con khẳng định là đồng bọn của bọn bắt cóc, người bắt cóc tụi con rất có bản lĩnh, chú đội trưởng, chú đừng để bị chúng gạt! Nếu không, đến lúc con và em thật sự bị chúng dẫn đi, hắn ta nhất định đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu chú, chú nhất định là người chịu tội dùm!”
Sắc mặt của đội trưởng trẻ chấn động, anh không do dự nữa, liếc nhìn người của mình, người trong xe lập tức đứng kế bên anh, chặn phó cục trưởng.
Đứa nhỏ này nói đúng!
Nhiều nhất là đắc tội cấp trên của mình thôi, nhưng chỉ cần anh lập công, nói không chừng sau này không bị cấp trên quản chế nữa, nhưng mà… quan trọng hơn là, anh thân là 1 tổ trưởng, làm qua không ít vụ án, nhìn hai đứa nhỏ này, tuyệt đối không giống đang nói dối.
“Cục phó, xin lỗi! Tôi thấy vẫn là tôi đưa tụi nó đi thì tốt hơn!”
“Tiểu Lý, cậu dám không tuân lệnh tôi?”
“Tôi chỉ làm chuyện trong quyền hạn của mình, ngược lại phó cục, vụ án hôm nay là chính tôi giải quyết, ngài nửa đường chặn lại, như vậy có vẻ không tốt lắm.”
Sắc mặt phó cục lập tức giận dữ, ông liếc nhìn thủ hạ 1 cái.
Mấy người đó lập tức đánh nhau cùng người của tiểu Lý.
Đội trưởng trẻ càng thấy phó cục có gì đó không đúng, nếu thật sự không có mục đích khác, sẽ kêu người của mình đánh người của mình sao?
Phó cục thấy Tiểu Thất càng chạy càng xa, cực kỳ tức, hạ lệnh, “Các ngươi giải quyết bọn nó, lập tức đem bé trai kia lên xe, tôi đích thân đi đuổi đứa nhỏ kia!”
“Vâng!”
Mấy người đánh đến không nỡ xa, đội trưởng trẻ vốn dĩ không đủ nhân lực để chặn phó cục lại.
Cảnh Thuỵ nhanh chóng xông qua, ôm chặt bắp chân của phó cục.
“Buông tay!”
“Tuyệt không! Không có phép ông tổn thương em tôi!”
Phó cục nhớ đến lão thái gia căn dặn không được làm tổn thương hai đứa nhỏ, cắn cắn răng, cuối cùng vẫn không dám dùng chân đá, quỳ xuống từ từ gỡ tay của Cảnh Thuỵ ra, Cảnh Thuỵ nhịn đến đỏ mặt, nhưng sức của cậu quá yếu, căn bản không thể đối kháng được với người trưởng thành, cuối cùng cũng bị phó cục gỡ ra.
Cảnh Thuỵ nằm trên đất, ánh mắt tức giận đến nỗi như nứt ra, “Tiểu Thất, chạy nhanh!”
Trận đánh ở bên đây cũng rất nhanh đến màn kết.
Lực lượng của đội trưởng trẻ đã chia làm 2, cho nên chỉ đem có 5-6 người, mà phó cục đem đến hơn 10 mấy người, với lại ai ai cũng là người luyện võ, rất nhanh, đoàn người của đội trưởng trẻ bị khống chế!
Cảnh Thụy cũng bị phó cục trưởng bắt lên xe.
Xe không lập tức khởi động!
Cảnh Thụy vươn lên cửa sổ xe, mắt nhìn chằm chằm phương xa, không thấy bóng dáng của Tiểu Thất nữa, cùng lúc đó, bóng dáng của phó cục trưởng cũng biến mất.
Trong lòng Cảnh Thụy âm thầm cầu nguyện.
Tiểu Thất, nhất định phải chạy thoát!
Ngàn vạn lần nhất định phải chạy thoát!
Nhưng, ông trời hình như không nghe thấy lời cầu nguyện của Cảnh Thụy, mấy phút sau, Cảnh Thụy thấy phó cục dùng bắp tay kẹp Tiểu Thất, thân thể Tiểu Thất trong không trung phản kháng không ngừng, nhưng mà không thoát được gọng kìm.
Tim Cảnh Thụy lập tức trầm xuống.