3960
Kẻ tồi tệ nhất trong đám đàn ông cặn bã
Lão gia ở suốt trong công ty của Tiêu Lăng đến buổi chiều.
Thời gian buổi trưa đi ra ngoài cùng Tiêu Lăng ăn cơm, lại nói vài lời, trước khi rời khỏi vẫn không nhẫn nhịn được giáo huấn Tiêu Lăng một lần nữa.
“giá (kiêu ngạo) của thằng tiểu tử thối mày to lắm, lần sau còn đợi ông già này đến thăm mày nữa không?” lão gia trừng mắt nhìn Tiêu Lăng, cây gậy trọng tay nắm thật chắt.
Tiêu Lăng cười gượng, anh ấy dám nói, nếu như anh ấy nói lần sau vẫn sẽ để Lão gia đến thăm anh, cây gậy của Lão gia tuyệt đối không thương tiếc đánh lên người anh ấy.
Anh ấy nhanh chóng cam đoan, “ông nội, lần sau cháu đến thăm ông.”
“thế còn tạm được.” cuối cùng Lão gia cũng mãn ý rồi, tay phất một cái, “được rồi, cháu quay về làm việc đi, ông và ông Trần cũng quay về nhà thôi, không cần cháu tiễn nữa.”
……
Trên đường quay về vẫn tắc như con kiến chui không lọt.
Vẫn là chiếc đèn giao thông đó.
Lão gia không kìm được lại quay sang cửa sổ nhìn xung quanh.
Lão Trần buồn cười, “hai đứa trẻ nhỏ đó chắc đã sớm về nhà rồi.”
Lão gia thở dài, luyến luyến nuối tiếc thu hồi ánh mắt, trên khuôn mặt tràn đầy đáng tiếc, “tuy rằng không phải chủng của thằng tiểu tử, nhưng tôi nhìn hai đứa trẻ nhỏ đó rất rất thích, bé trai đó còn gật đầu với tôi nữa, lúc đó trái tim tôi muốn tan chảy rồi.”
“đó là vì ngài tưởng nhớ đến thiếu gia lúc còn nhỏ thôi.”
“chứ không phải sao.” Lão gia trở lên tươi vui hẳn, “thằng tiểu tử lúc nhỏ vẫn rất đáng yêu, tuy rằng khuôn mặt có chút cứng nhắc, nhưng vẫn hồng hào khiến người khác hết mực thương yêu. Bây giờ càng lớn càng không đứng đắn, ngày ngày mặt lạnh, giống như điều hòa không khí vậy.”
Lão Trần không nhịn được, “hì hì” cười ra tiếng.
Ông không để tâm di chuyển ánh mắt, bất ngờ sững lại, chỉ ra đứa trẻ nhỏ bên ngoài cửa sổ, “ai da, Lão gia chúng ta với đứa trẻ nhỏ đó thật có duyên, ngài xem tiểu cô nương đó không phải là em bé sáng nay gặp sao, nhưng tại sao chỉ có một mình cô bé? ”
Lão gia nhanh chóng quay đầu lại, nhìn một cái trái tim dường như tan chảy ra.
Trên đường dành cho người đi bộ cô bé mặc cái áo phông màu trắng hoạt hình đó, với chiếc quần jean dây đeo không phải Tô Tiểu Thất nhìn thấy sáng nay sao. Lão gia vươn dài cổ ngắm nhìn, ngắm nhìn một lúc cũng không nhìn thấy người anh trai sinh đôi của cô bé và cả mami cô bé.
Khuôn mặt của ông ấy liền nhắn lại, “đứa trẻ này sao lại chỉ có một mình, cô bé không phải cùng mami đến sao, người lớn này chăm sóc trẻ kiểu gì vậy, để đứa trẻ một mình trên đường đi bộ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao!”
Lão gia đèn đỏ vẫn chưa tắt, mở cửa xe đi xuống.
“á, lão gia…” Lão Trần gấp gáp cũng xuống xe theo sau, dặn dò lái xe, “tìm vị trí dừng xe lại trước đã.”
Ông nhanh chân theo sau Lão gia.
Lão gia đã sải bước chân dài hơn đi đến trước mặt Tô Tiểu Thất, “tiểu cô nương, bố mami của cháu đâu, tại sao lại để cháu đứng ở đây vây ?”
Tiểu Thất đang chán nản.
Vừa rồi cô với anh trai và mami cùng từ công viên giải trí đi ra, vốn dĩ mami nắm tay dắt cô và anh trai, trong lòng tay cô ra mồ hôi nên không cho mami nắm lấy, cô nhìn thấy bán sáo hồ lô, đi theo sau quầy hàng người bán luôn, khi quay đầu lại thì đã không thấy mami rồi.
Đã thế bình thường cô cùng với anh trai dùng một chiếc điện thoại, điện thoại toàn để ở chỗ anh trai, lúc này cơ bản không thể liên lạc được với mami.
Tiểu Thất nôn nóng đến sắp khóc rồi.
Mami không tìm thấy cô chắc chắn sẽ sốt ruột chết mất thôi.
Thế nhưng cô cũng không ngốc, biết được xe của mami dừng ở đâu, vậy nên chuẩn bị quay đầu lại đường cũ, đi tìm xe của mami đây.
Ai mà biết được tại đây trong khi đợi đèn đỏ giao thông thì gặp được ông cụ gặp sáng nay.
Ồ, không đúng, anh trai nói với cô rồi, đây là ông cố nội.
Tiểu nha đầu đang muốn gọi ông cố nội, bất ngờ nhớ ra lời mà anh trai nhắn nhủ cô, con ngươi lung linh nhìn một vòng, nuốt trọn lời muốn nói lại, cô ngẩng mặt tươi cười, khuôn mặt kinh ngạc vui mừng, “ya, lão gia gia, là ông ạ”
Lão gia sững lại, “tiểu nha đầu biết ông?”
“sáng sớm hôm nay Lão gia gia không phải cũng đi qua đoạn đường này sao, lúc đó cháu và mami còn có anh trai đợi đeng đỏ, nhìn thấy ông ạ.” Tiểu nha đầu khoa tay múa chân vui sướng, “cháu nhìn thấy Lão gia gia và lão gia gia phía sau ngồi trong xe nữa, còn cười với anh trai cháu mà.”
Lão gia bỗng chốc vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đây có được tính là duyên phận không? Ông liền khen ngợi, “trí nhớ của tiểu nha đầu thật tốt. ”
Tiều Thất cười tít cả mắt nhìn Lão gia, khuôn mặt hồn nhiên dễ thương.
Nếu như Tô Cảnh Thụy và Tô Tố ở đây, nhìn một cái là có thể nhìn ra nụ cười của tiểu nha đầu có ý đồ, nhưng với Lão gia không hiểu rõ cô hoàn toàn nhìn không ra.
Chỉ cảm thấy nhìn tiểu cô nương này nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Đèn xanh bật lên.
Đám người xung quanh nhanh chóng qua đường.
Hai người chặn đường qua lại, Lão gia nhanh chóng dắt tiểu nha đầu lùi về phía sau, ông ngắm nhìn nét mặt của tiểu nha đầu, càng ngắm càng yêu quý, “tiểu nha đầu cháu tên là gì, còn bố mami cháu, còn cả anh trai nữa?”
Tiểu Thất trong lòng đang xoay chuyển nghĩ ra quỷ kế, lúc này phải nói là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, được hỏi phải trả lời.
Cô bé ngẩng mặt lên, nét mặt lo lắng, “cháu tên Tô Tiểu Thất, cháu sinh ra đã không có bố, mami hôm nay đưa cháu và anh trai đến công viên giải trí, nhưng do Tiểu Thất ham chơi, chạy xa quá, quay đầu lại thì đã không thấy mami rồi. Lão gia gia, ông có điện thoại không ạ, có thể cho cháu gọi một cuộc được không? Mami tìm không thấy cháy nhất định sẽ sốt ruột đến chết mất.”
Điều này Tô Tiểu Thất không hề nói đùa, lúc này đây mami khẳng định sốt ruột chết thôi, ông cố nội tuy rất quan trọng, nhưng cũng không quan trọng hơn mami.
Lão gia nghe thấy tiểu cô nương nó rằng không có bố, trong tim có chút cảm động. Ông không còn để tâm đến chuẩn bị kiểm trách người mami bất cẩn của tiểu nha đầu, ngoảnh đầu lại tìm lão Trần, “mau đưa điện thoại đây”
Trên người Lão Trần không có mang theo điện thoại, độ tuổi của họ bây giờ, đâu có dùng được điện thoại thông minh.
Nhanh chóng đi tìm lái xe lấy điện thoại.
Lão gia vừa hạ hỏa, bởi vì một câu của tiểu nha đầu “sinh ra đã không có bố” tro tràn lại nổ lên, ông không dựa theo quy trình hỏi, “Tiểu Thất à, mami cháu một mình nuôi lớn cháu và anh trai sao?”
“vâng ạ, mami thương cháu và anh trai lắm”
“vậy còn bố cháu, cháu chưa gặp qua bố sao?”
Tiểu Thất bĩu môi, ngồi phịch xuống thành bồn hoa, “bố là người xấu, bỏ rơi mami còn cả cháu và anh trai, bố người xấu cháu và anh trai không cần, chúng cháu có mami là được rồi.”
Bị bỏ rơi à…..
Lão gia không ngừng thấy thất vọng.
Đó nhất định không phải là thằng tiểu tử làm ra được, thằng tiểu tử nếu như biết người phụ nữ bản thân không thích mang thai con của hắn, không nói hai lời tuyệt đối kéo đến bệnh viện để phá bỏ.
Tiểu nha đầu nhìn Lão gia chống cây gậy, còn nghĩ rằng chân của Lão gia không khỏe, đưa tay ra đỡ ông, “lão gia gia ông cũng ngồi một chút, đứng lâu mỏi chân”
Trong tim Lão gia chua xót, tiểu nha đầu này thật quá hiểu chuyện quá thân thiết.
Nhưng tại sao lại không phải là chắt gái của ông chứ.
Lão gia không kìm hận đấm ngực giậm chân.
Tiểu nha đầu ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, phẩm chất người mami chắc chắn cũng rất tốt, Lão gia nhớ lại Tô Tố sáng nay, tuy gấp gáp chỉ nhìn được một chút, nhưng tuyệt đối là gien của mỹ nữ. Thằng đàn ông bỏ rơi 3 mami con họ mù rồi sao?
Lão gia trong tim đã đánh mác thằng đàn ông cặn bã lên bố của Tiểu Thất.
Thằng đàn ông cặn bã tuyệt đối.
Kẻ tồi tệ nhất trong đám đàn ông cặn bã.