Truyện Không Tên Số 33

Chương 374




39374

Mẹ của Tiêu Lăng tức đến muốn nổ tung.

Nói thật, bà chưa bao giờ gặp qua loại phụ nữ như vậy, bà cũng tự nhận thấy lời nói của mình rất khó nghe, vậy mà Tô Tố lại không hề quan tâm, cô nói cô chỉ có một khuôn mặt, cô thì hay rồi, biến xấu hổ thành tự hào.

Mẹ Tiêu Lăng cố gắng nhịn, hít một hơi thật sâu, “Tốt lắm, Tô tiểu thư quả là một người tự tin, vậy cô có từng nghĩ qua, cô sớm muộn gì cũng sẽ già, trên mặt sẽ xuất hiện nếp nhăn, không còn giữ được vẻ đẹp của hiện tại nữa, cô nghĩ lúc đó Tiêu Lăng có còn ở bên cô không? Đừng nói với tôi tình yêu sâu đậm cái gì đó, Tiêu Lăng là con tôi nên tôi hiểu nó nhất, trước đây nó từng có một mối tình sâu đậm, tính cách cũng thay đổi rất nhiều, đến nửa cái mạng của mình cũng không cần, nhưng cô nhìn lại bây giờ đi, chẳng phải rất thoải mái chia tay với cô hay sao? Tình yêu là thứ gì đó hư vô mộng ảo thôi, Tô tiểu thư nên tự mình suy nghĩ cho kỹ đi.”

Nửa cái mạng của mình cũng không cần?

Bên trong Tô Tố cảm thấy có chút khó chịu, không thoải mái.

Cô cũng biết Tiêu Lăng từng có một mối tình sâu đậm, chỉ là Tiêu Lăng không nói với cô, với trực giác phụ nữ cô cũng biết được chuyện tình này là thứ gì đó rất thần kỳ đối với Tiêu Lăng, Tiêu Lăng không nói cô cũng không muốn hỏi, dù gì cũng là chuyện quá khứ.

Nhưng bây giờ lại nghe từ chính miệng của mẹ Tiêu Lăng nói ra, lúc này cô mới nhận ra, quả thật trong lòng cô từ lâu đã không hề thoải mái.

Cô cũng biết, những lời nói này là mẹ Tiêu Lăng cố tình nói cô nghe.

Tô Tố nhếch môi, cô biết nếu lần này cô lùi bước thì xem như nhận thua.

“Bác gái, đó đã là chuyện quá khứ, quan trọng là phải nắm bắt hiện tại, vì cầu hôn con mà Tiêu Lăng đã đem oàn bộ tài sản ra, còn nói muốn thêm tên con vào tài sản của anh ấy.” Nhìn thấy sắc mặt mẹ Tiêu Lăng chuyển sắc, “Bác gái, con nói những điều này không phải để khoe khoang với bác, chỉ là muốn cho bác biết, bác nói bác hiểu Tiêu Lăng, con cũng rất hiểu anh ấy, đàn ông như anh ấy, có thể làm đến bước này xem như đã thể hiện toàn bộ thành ý của mình, muốn con sống cho thật tốt, sao con nỡ từ chối anh ấy đây”

Sắc mặt của mẹ Tiêu Lăng lập tức âm trầm.

Bà không ngờ vì Tô Tố mà Tiêu Lăng lại làm tới mức này.

Lúc đầu ......

Bà dừng mạch suy nghĩ, dùng ánh mắt sắc bén dò xét Tô Tố.

Cô gái trước mặt bà khó đối phó hơn trong tưởng tượng của bà.

“Tô tiểu thư, cô đừng quá tự tin, có dám cược với tôi một ván không?”

Tô Tố làm ra bộ dạng đang rất chăm chú lắng nghe, “Xin bác gái cứ nói.”

Mẹ Tiêu Lăng vuốt vuốt ly trà trong tay, nhếch môi nhìn Tô Tố, ánh mắt lạnh lùng kinh người, “Chúng ta cược……hôn lễ ở Hải Nam của cô với Tiêu Lăng sẽ không thể thành công được.”

Cuối cùng Tô Tố cũng đã cảm thấy tức giận.

“Bác gái, bác có thể đừng quá đáng như vậy được không? Tiêu Lăng là con ruột của bác, giờ con ruột của bác muốn kết hôn, bác đã không chúc phúc thì thôi mà còn muốn phá hỏng hôn lễ? Con thật không biết bác làm mẹ như thế nào? Không cần biết giữa bác và Tiêu Lăng đã xảy ra khuất mắt gì, nhưng con cũng có con, con cũng là một người mẹ, mặc kệ sau này nếu Cảnh Thụy có làm gì có lỗi với con, con đều sẽ tha thứ. Vì con tin rằng nếu Cảnh Thụy có làm chuyện gì có lỗi với con cũng đều là vô ý. Vậy mà bác……không xứng đáng làm một người mẹ.”

Ánh mắt mẹ Tiêu Lăng chợt lóe lên, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng phản ứng của bà lại không như Tô Tố nghĩ, bà không hề tức giận cũng không hề có một chút phản bác.

Mẹ Tiêu Lăng dựa vào ghế salon, mắt vẫn kiên định như cũ, “Nói tới cùng cũng là cô không dám cược với tôi? Sao vậy, chẳng phải là rất tự tin hay sao?”

“Con có tự tin là việc của con, con sẽ không cược với bác”, không muốn nghe thêm những câu nói khó nghe, Tô Tố liền đứng dậy, “Con sẽ không đem hạnh phúc của con với Tiêu Lăng ra đặt cược với bác, nếu bác muốn phá hỏng hên lễ vậy thì cứ tới, con không ngại, tình cảm của con với Tiêu Lăng không phải nói phá hỏng là có thể phá hỏng.”

“Tự tin là chuyện tốt, nhưng tự tin quá lại thành ra tự đại, nếu cô đã không tin, được thôi, chúng ta cứ chờ xem”

Tô Tố xoay người bỏ đi.

Ra tới sảnh lớn, Tô Tố hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết lại tâm trạng của mình.

Mẹ của Tiêu Lăng —— đối với cô hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.

Nếu mẹ của Tiêu Lăng nhắm vào cô, cô có thể tự hiểu là do bà không thích cô, nhưng nếu vì nhắm vào cô mà ngay cả cảm nhận của Tiêu Lăng cũng không quan tâm thì cô đang không biết người mẹ đoan trang hiền thục Tiêu Lăng từng nói với cô cùng người cô mới gặp có phải là cùng một người không vậy.

Cùng lúc, trong lòng Tô Tố dấy lên một cảm giác bất an.

Mẹ của Tiêu Lăng có vẻ là người đã nói thì sẽ làm, nếu bà ấy đã nói vậy……Không lẽ sẽ phá hỏng hôn lễ của cô với Tiêu Lăng thật sao?

......

Tiêu Lăng vừa ra khỏi công ty đã nhìn thấy Lãnh Mạc toàn thân mặc bộ đồ màu đen đang đứng kế chiếc xe.

Lãnh Mạc tựa người lên chiếc xe, trong tay đang cầm một điếu thuốc, không biết đã đứng đó bao lâu mà mặt có chút trắng bệch, tay thì lạnh tới bỏ ửng lên.

Tiêu Lăng dừng xe lại, bước xuống xe.

Lãnh Mạc nhìn thấy Tiêu Lăng liền dập tắt điếu thuốc, nhanh chóng bước tới, anh ta vừa đi tới Tiêu Lăng cảm thấy như một cục băng đang tiến lại gần, “Tiêu Lăng”.

“Anh đợi ở đây bao lâu rồi? Có gì thì lên lầu rồi nói.”

Tiêu Lăng đi về phía công ty, Lãnh Mạc cắn răng đi theo.

Trong công ty, Tiêu Lăng đi đến đâu cũng được nhân viên cung kính chào hỏi.

“Chào buổi sáng tổng giám đốc.”

“Chào buổi sáng Tiêu tổng.”

Tiêu Lăng sắc mặt lãnh đạm chỉ gật đầu, đến văn phòng tổng giám đốc, thư ký Trương đã tới, Tiêu Lăng quăng cặp xách cho thư ký Trương, cô nhanh chóng đỡ lấy, “Thư ký Trương, pha vào đây hai ly cà phê, phải nóng, thêm một phần bữa ăn sáng.”

“Vâng, tổng giám đốc, xin chờ một chút.”

Tiêu Lăng vừa ngồi xuống bàn tổng giám đốc đã có một xấp văn kiện chất thành đống nằm trên bàn, đây đều là văn kiện đã được thư ký Trương xử lý và phân loại theo cấp độ, trên cùng là văn kiện khẩn, phía dưới thì có thể từ từ xử lý.

Tiêu Lăng tiện tay lấy một văn kiện ở trên cùng, mở ra vẫn chưa đọc, hai tay đã đặt trên văn kiện.

“Tiêu Lăng”, Lãnh Mạc tức đến muốn phun máu, “Hôm qua 2 giờ tôi đã đến đây chờ, chờ tới tận bây giờ, cậu thì hay rồi, giờ làm như tôi là người vô hình, ngồi đó tiếp tục làm việc?”

Tiêu Lăng thở dài, đẩy xấp văn kiện sang một bên, lạnh lùng tựa vào chiếc ghế da, “Cậu muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Thư ký Trương đã đem cà phê đến.

Tiêu Lăng đưa một ly cho Lãnh Mạc,”Uống cho ấm người trước đi.”

Lãnh Mạc nhìn cũng không nhìn, trực tiếp nói, “Không phải cậu nói sẽ cùng tôi bàn bạc kế sách đối phó với Trương Hân hay sao, anh nói tôi nghe thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.