Truyện Không Tên Số 33

Chương 373




39373

Tiêu Quốc Cường nghe mẹ Tiêu nói vậy lại thở dài.

Ông nhẹ nhàng ôm mẹ Tiêu, "Thục Phân à, chúng ta đối xử với Tiêu Lăng như vậy thật không công bằng với nó đấy, em cảm thấy nó nên chịu như vậy sao, nhưng con mình sẽ cảm thấy rất tủi thân, nó không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao em lại đối xử như vậy với nó. . . . . . Rõ ràng là em rất soi mói nó, nhưng nó vẫn tỏ thái độ rất tôn kính em, như vậy thật không dễ dàng gì, con đã trải qua năm năm không dễ dàng, hay là, chúng ta nên nói chuyện ra cho thông suốt với con được không, có lẽ nếu nói rõ ràng sẽ tốt hơn."

"Không được" mẹ Tiêu đẩy Tiêu Quốc Cường ra, kiên quyết phản đối, "Trừ phi sự việc phát triển đến không thể khống chế nữa, nếu không tuyệt đối em không nói với Tiêu Lăng bất cứ chuyện gì đâu"

Tiêu Quốc Cường bất đắc dĩ phải cười trong đau khổ.

. . . . . .

Tô Tố rửa mặt xong, ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách của mình hoàn toàn không nghĩ sẽ xuống lầu.

Nghĩ tới xuống lầu phải đối mặt với nét mặt chua ngoa đanh đá của mẹ Tiêu thì cô không còn cách nào để bình tĩnh nữa, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Tô Tố chạy nhanh đến bên cạnh để mở cửa ra.

"Mami. . . . . ."

"Mau vào đi."

Đi cùng hai đứa nhỏ còn có Trương Hân nữa.

Họ lẵng lặng lẻn vào như kẻ trộm vậy, và Tô Tố nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Tiểu Thất vừa bước vào phòng lập tức lao vào chiếc ghế sofa nằm úp xuống, bản năng hồi phục của những đứa trẻ này rất mạnh mẻ, sự việc tối hôm qua như vẫn còn dư âm chưa tan biến hết, Tiểu Thất hai tay đập vào ghế, "Mami, Tiểu Thất cảm thấy khó chịu quá, toàn thân như không được tự do vậy, rất muốn đi ra ngoài chơi, con rất muốn xuống lầu, ở trên lầu Tiểu Thất cảm thấy ngột ngạt chết đi được."

Tô Tố vỗ vào mông của đứa bé, "Các con vẫn chưa xuống lầu à?"

"Dạ chưa xuống ạ." Tiểu Thất với vẻ mặt cầu xin, ngậm chặt vào ngón tay cái, "Tiểu Thất muốn xuống lầu chơi với Thái gia gia, nhưng lại không muốn gặp mẹ của ba đâu, con cảm thấy bà rắc rối lắm."

Tô Tố cảm thấy bất đắc dĩ và nhìn Trương Hân, "Trương Hân, hôm nay thật là làm phiền cô."

"Tại sao cô lại nói những lời này với tôi, cô có xem tôi là bạn không , tôi ở đây ăn chùa uống chùa ở chùa lâu như vậy, tôi còn cảm thấy rất ngượng ngùng nữa kìa." Trương Hân ôm Tô Tố, rồi buông ra thật nhanh, "Bây giờ cô đừng để ý đến tôi, tôi rốt cuộc chỉ là người ngoài thôi, bác gái cũng không thể vô duyên vô cớ mà nổi giận với tôi được, bây giờ cách đối xử của cô và bà ấy mới là quan trọng."

Tô Tố gật gật đầu.

" Ột ột ột……"

Tiểu Thất đưa tay ôm bụng lại, "Ai, con đói bụng quá. . . . . ."

Tô Tố nhìn lên thời gian, đã chín giờ rưỡi sáng rồi , bình thường bọn trẻ ăn sáng vào lúc tám giờ, nhưng hôm nay cho đến giờ này vẫn chưa có một giọt nước vào miệng, như vậy không thể được Tô Tố kéo hai đứa nhỏ lại, "Đi, Mami dẫn các con đi xuống ăn sáng nào."

Trương Hân cũng đi theo cùng họ xuống lầu.

Vừa xuống tới thì đã nhìn thấy mẹ Tiêu đang ngồi trên ghế sofa, hôm nay bà ta mặc trên người một chiếc váy dài mùa đông với chất vải bố dày, bên ngoài chiếc váy có khoác một chiếc khăn choàng bằng lông cừu màu trắng, với một mái tóc bới gọn lên sau gáy được cài một cây trâm hết sức tỉ mỉ, nhìn rất đoan trang và tao nhã.

Chính là lần này Tô Tố không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của bà ta nữa, khi nhìn thấy mẹ Tiêu, bước chân cô như bị sựng lại, sau đó cô tiếp tục coi như không xảy ra chuyện gì và bước tiếp xuống lầu.

Dì Trương nhìn thấyTô Tố xuống lầu, nhẹ nhàng thở ra, bước nhanh chào đón, "Tô tiểu thư, mau tới phòng ăn dùng bữa sáng nào, bữa ăn của cô,Trương tiểu thư, tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư đều đã được chuẩn bị xong rồi, mau ngồi xuống ăn đi."

"Cám ơn Dì Trương"

Tô Tố vừa muốn dẫn các con đi vào phòng ăn, chợt nghe thấy một âm thanh hừ lạnh lẻo từ phía sau vọng lại, “nhìn thấy được trưởng bối không chào hỏi một tiếng à, vậy sao có thể trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Tiêu đây, đợi đến khi trở thành nữ chủ nhân của nhà này rồi có phải đến ngay cả lão gia tử cô cũng không coi trọng à?"

Bước chân của mọi người như khựng lại.

Dì Trương cảm thấy lúng túng, hạ giọng nói chuyện với Tô Tố, "Tô tiểu thư, để tôi tìm lão gia tử đến đây. . . . . ."

"Không cần" Tô Tố đẩy hai đứa nhỏ sang một bên, " Các con đi ăn sáng trước cùng dì Trương đi, mami một chút sẽ đến sau."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Thụy bỗng lạnh băng, cảnh giác quay sang nhìn mẹ Tiêu, không chịu đi.

Tiểu Thất cũng ôm lấy đùi của Tô Tố, "Mami hãy đi theo tụi con đi ăn sáng đi, mami cũng chưa ăn sáng gì đâu."

"Mami sẽ nhanh thôi mà, yên tâm đi, không có việc gì đâu." Tô Tố nhìn về phía Trương Hân, kéo hai đứa trẻ đến giao cho cô ấy, "Trương Hân, cô thay tôi dẫn hai đứa nhỏ đi đi, để tôi nói chuyện với bác gái một chút."

"Được"

Trương Hân đã dẫn hai đứa trẻ đi, Tô Tố nhìn hai đứa trẻ rời đi, chờ đến khi bóng dáng của hai đứa trẻ hoàn toàn biến mất, cô xoay người lại, ánh mắt ảm đạm cô nhìn mẹ Tiêu, "Bác gái, có phải bà có chuyện muốn nói với con không?"

Mỗi ngày lão gia tử đều trong phòng khách này để xem báo, hôm nay lại không thấy bóng dáng ông đâu, vả lại mẹ của Tiêu Lăng cũng không thích cô, nhưng trái ngược hoàn toàn thì lại ngồi ở đây, hiển nhiên không phải chỉ trách cô vài câu đơn giản như thế.

Chân mày mẹ Tiêu nhúng lên một cái, bèn đặt ly trà xuống một cách thật tao nhã, "Quả nhiên là một con tiểu nha đầu thông minh, khó trách có thể nắm chặt con tim của Tiêu Lăng nhà tôi." Nói xong bà ta như ban ơn chỉ vào ghế sofa đối diện,"Tôi thật sự có chuyện muốn nói với cô, ngồi đi"

Cái phong thái điệu bộ này thật khiến người ta cảm thấy khó chịu

Tô Tố nghĩ lờiTiêu Lăng nói với cô vào đêm hôm qua, đúng là vẫn nên nhẫn nhịn vậy, cô im lặng ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện mẹ Tiêu, "Bác có chuyện gì thì mời nói, tôi sẽ rữa tai lắng nghe"

"Tôi chỉ nói ngắn gọn với cô" ánh mắt của mẹ Tiêu bỗng lóe lên thật sắc sảo, " Tôi cảm thấy cô không thích hợp sống với Tiêu Lăng"

Cô như biết được mẹ Tiêu không nói điều gì tốt hơn với cô

Tô Tố nhún nhún vai, " Chỉ cần tôi và Tiêu Lăng hai người cảm thấy thích hợp là được rồi"

" Tôi và cha của nó sẽ không tán thành cho hai người"

"Không sao cả, ông bà chấp nhận hay không thì tôi và Tiêu Lăng vẫn cảm thấy hạnh phúc"

Mẹ Tiêu hơi tức giận, bà ngồi thẳng người lên, ánh mắt sắc lạnh, "Tô tiểu thư, không lẽ cô muốn tôi nói đến nổi cô không có giá trị gì thì cô mới nhìn rõ bản thân? Theo tôi thấy, cô không xứng với gia đình tôi, Tiểu Lăng và cô có cuộc sống hoàn toàn không giống nhau, nếu tôi nhớ không lầm, thì Tô tiểu thư trước khi gặp Tiểu Lăng nhà chúng tôi thì mỗi ngày đều tiếp xúc với vô số củi gạo dầu giấm tương cà, còn Tiểu Lăng thì khác, bên cạnh của nó luôn là những người bạn không giàu sang thì phú quý, phạm vi quen biết của nó toàn những người nổi tiếng và giàu có, nó còn hiểu được ngôn ngữ của tám quốc gia, từ nhỏ đã có nền giáo dục rất tốt, nó còn được học các lễ nghĩa thật cao quý. Nếu như tôi không đoán lầm, thì Tiêu Lăng trước giờ không bàn chuyện công việc với cô đúng không? Tại sao không? Vì cho dù có nói với cô thì cô cũng không hiểu, hai người cũng không có cùng chủ đề gì đúng không? Cô thì sao, cô có gì ngoài vẻ mặt xinh đẹp, cô nhìn xem mình có điểm nào xứng với Tiêu Lăng chứ?"

Miệng mồm quả thật rất ác độc

Nếu mà đổi lại một người, có khả năng chịu đựng kém, thì khi nghe mẹ Tiêu nói như vậy chắc chắn tâm lý phòng bị sẽ bị sụp đỗ ngay

Không thể phủ nhận, khi mẹ Tiêu nói những lời như vậy cô có chút lưu tâm

Nhưng không đủ để cho cô lùi bước

Tô tố mỉm cười, chống cánh tay tới gần mẹ Tiêu, "Chẳng phải bà khen tôi lớn lên trông thật xinh đẹp sao? Cám ơn, tôi cảm thấy rất vui"

Mẹ Tiêu sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, "Tô Tố cô không hiểu những lời tôi nói sao"

"Hiểu rồi, đương nhiên là hiểu rồi" Tô Tố giả vờ thô lỗ ngoáy ngoáy lỗ tai, "Bà nói rõ như vậy làm sao mà tôi không hiểu được, nhưng mà…. Bà cũng đã nói rồi, tôi lớn lên trong thật xinh đẹp, thì xinh đẹp cũng là cái vốn của bản thân thôi, đương nhiên có thể dùng dung mạo để nói chuyện rồi, tôi cần gì phải khổ cực để sử dụng tài hoa, bà hoàn toàn có thể xem tôi như một bình hoa".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.