Truyện Không Tên Số 33

Chương 252




39252

Tiểu Hy mới quay lại thấy Tô Tố đã đi xa, lập tức đuổi theo, cơ thể mới vừa động đậy, cánh tay đã bị Tôn Nguyên nắm chặt.

Tiểu Hy tức giận quay đầu nhìn, “Bướm hoa anh làm gì vậy.”

“Cô mới là bướm hoa, cả nhà cô đều là bướm hoa.” Tôn Nguyên kéo cô lại, khiển trách nói, “Người phụ nữ này cô bị bệnh sao, không thấy Tô Tố muốn yên tĩnh một chút sao cô cứ ríu rít ồn ào bên tai cô ấy, như vậy tâm trạng của cô ấy có thể bình tĩnh lại sao.”

“Anh nhảm nhí, tâm trạng Tô Tố không tốt nên tôi mới đi an ủi cô ấy, loại người như anh làm sao biết được tình bạn giữa phụ nữ bọn tôi với nhau.”

“Cô quên đi, người ta cần yên tĩnh, yên tĩnh cô hiểu không, bộ dạng gấp gấp gáp gáp của cô chạy qua đó, trước mặt thì an ủi người khác, nhưng trong lòng người khác sẽ cảm thấy khó chịu, sao không để cô ấy tự nghĩ thông, như vậy tự cô ấy có thể bình tĩnh lại.” Tôn Nguyên nhìn khuôn mặt hoài nghi của Tiểu Hy, hiểu lầm ý tốt của anh, tức đến buông tay cô ra. “Được được được, muốn đi thì đi đi nếu không phải Tô Tố là người phụ nữ của đại ca, cô nghĩ tôi muốn quan tâm những chuyện này sao, cô muốn đi thì đi, nhiều nhất lúc tâm trạng chị dâu quá xấu thì kêu đại ca an ủi vậy.”

Bị anh nói như vậy, Tiểu Hy có chút không chắc chắn.

Cô do dự đứng yên bất động.

Tôn Nguyên thấy cô như vậy, hừ nhẹ, quay lưng đi.

“Ai, Bướm hoa anh muốn đi đâu.”

“Cô nói tôi là bướm hoa, tôi không làm chút chuyện cho giống bướm hoa thì quá có lỗi với bản thân rồi, tôi đi trêu hoa ghẹo nguyệt có được không”

Đương nhiên không được.

Lòng chính nghĩa của Tiểu Hy nổi dậy, bước nhanh theo anh.

“Theo tôi làm gì?”

“Đương nhiên là ngăn anh đi trêu ghẹo mỹ nữ.”

Tôn Nguyên dừng bước, khoanh tay mỉm cười nhìn cô, “Tôi đi trêu ghẹo mỹ nữ thì liên quan gì tới em, tiểu ớt nhỏ em không phải thích tôi rồi chứ.”

“A pi --- có thể ít nằm mơ giữa ban ngày không, mắt của đại tiểu thư không mù, làm sao có thể thích anh chứ tôi là sợ anh làm hại đến các bạn học, tôi đi cảnh tỉnh kêu họ cẩn thận với con bướm hoa như anh.”

Tôn Nguyên cực kì tức giận, “Cô bị mù mới không thích tôi đó.”

“Hahaha---” Tiểu Hy cười lạnh, từ trên xuống dưới đánh giá Tôn Nguyên một phen, cuối cùng chắc chắn nói, “Đừng tự luyến nữa, nghe là làm người ta muốn ói, hôm nay tôi nói anh biết, cho dù đàn ông trên thế giới này đều chết hết chỉ còn có mình anh, tôi tình nguyện sống cùng với dưa leo chứ không sống với anh.”

Ta kháo.

Tôn Nguyên tôi đến dưa leo cũng không bằng ư?

Tôn Nguyên rất tức giận nhưng ngược lại anh cười, kéo An Tiểu Hy lại, không quan tâm tiếng kêu la của cô, lông mày nhếch lên, bá đạo tuyên bố, “An Tiểu Hy, em tốt lắm em đã thành công làm tôi hứng thú, tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ theo đuổi em.”

“Hả?”

“Tôi nói tôi sẽ theo đuổi em.”

“Tôi không chấp nhận sự theo đuổi của anh.” Tiểu Hy chê bai lùi về phía sau.

Tôn Nguyên càng tức giận, “Em không có quyền lựa chọn.”

Anh thề phải theo đuổi được tiểu ớt nhỏ, đợi cô yêu anh điên cuồng rồi mới hung hăng đá cô đi, để xem cô còn dám huênh hoang hay không.

Tô Tố tìm một chỗ yên tĩnh ngồi một mình.

Trước mặt cô là mặt hồ lấp lánh, trong lòng là hoa hồng rực rỡ, không xa là một cây đèn đường chiếu rọi ánh sáng màu vàng như hoàng hôn.

“Ai---”

Cô nhìn hoa trong lòng, thở dài lần thứ 32.

Cô từ chối Mộ Bạch, có phải là mất đi tình bạn không.

Thực ra ấn tượng của cô đối với Mộ Bạch rất tốt, nếu không có Tiêu Lăng, nói không chừng cô sẽ chấp nhận lời tỏ tình chân thành như vậy, nhưng bây giờ nói gì cũng không có ý nghĩa, ai bảo cô gặp Tiêu Lăng trước chứ. Không biết Tiêu Lăng và Mộ Bạch nói gì với nhau rồi, Tô Tố cũng cảm thấy may mắn khi Mộ Bạch là anh em tốt của Tiêu Lăng, nếu không với tính ích kỉ của anh, không biết sẽ đối xử với Mộ Bạch như thế nào.

Nhưng mà....mai cô phải đóng phim với Mộ Bạch.

Hôm nay mới từ chối anh, mai lại đóng vai bạn gái anh, quá ngại ngùng rồi.

“Ai---”

Cô than thở lần thứ 33.

Thực ra cô không muốn mất người bạn như Mộ Bạch, ở chung với anh có cảm giác rất thoải mái, anh có giáo dục tốt, khi tiếp xúc không làm người khác cảm thấy bị áp lực, lại không làm người cảm thấy không thoải mái không tự do, nếu có thể làm bạn đơn thuần thì thật sự rất tốt.

“Ai---”

Cô cúi đầu nhìn hoa hồng trong lòng, thấp giọng nỉ non, “Hoa hồng ơi, chúng ta cùng chúc phúc cho Mộ Bạch sau này có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn có được không? Anh ưu tú như vẫn chắc chắn sẽ gặp được người phụ nữ yêu anh thật lòng, đúng không đúng không?”

Hoa hồng tất nhiên không thể trả lời cô, Tô Tố thở dài cực kì khó chịu.

Cô lấy điện thoại ra nhìn một cái, không có tin nhắn hay cuộc gọi nào, Tiêu Lăng và Mộ Bạch vẫn chưa nói xong sao? Sắp nửa tiếng rồi cũng chưa xong sao, rốt cuộc bọn họ nói gì.

Tô Tố không chịu được nữa.

Lấy điện thoại từ trong túi ra, nghĩ nghĩ, nhấn mở khoá.

Mới vừa mở máy đã nhận được tin nhắn.

“Bạn rốt cuộc là ai.”

“Làm sao bạn biết tôi đang điều tra bạn.”

“Nói tôi biết rốt cuộc bạn là ai.”

Tất cả đều là tin nhắn mà Trương Hân gửi cho cô, không chỉ như vậy, mà còn có vô số cuộc gọi nhỡ.

Tô Tố nghĩ một chút, trả lời tin nhắn của cô, “Không để cô điều tra là muốn tốt cho cô, các cô bảo vệ tốt chính mình mới là sự an ủi lớn nhất đối với người đã mất.”

Nhấn, gửi.

Dường như là ngay lập tức, điện thoại reo lên.

Tô Tố nhìn số điện thoại quen thuộc trên màn hình, đưa tay nhấn tắt, rồi tắt điện thoại.

Cô không thể quang minh chính đại khiến Trương Hân ngừng điều tra, chỉ có thể dùng thủ đoạn nhỏ, cũng không biết cô ấy có nghe lời khuyên của cô không.

Đột nhiên sau lưng lạnh lẽo, có cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm vậy.

Tô Tố lập tức quay đầu lại, đằng sau chỉ có một màu đen, hoàn toàn không thấy người nào.

Gió đêm thổi lên, cây bị gió thổi đến kêu lên lào xào, bóng cây rung động, như cảnh quay trong phim kinh dị, có cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Sau lưng của Tô Tố nổi da gà, trên đời này không có quỷ. Cô càng nghĩ càng sợ, chính cô là người sống lại, còn có chuyện gì không thể xảy ra sao.

Cô nuốt nước miếng, nhanh chóng từ dưới đất đứng lên.

“Không có quỷ đâu, Tô Tố mày đừng tự hù dọa bản thân, cho dù là quỷ thì chắc chắn là có người giả thần giả quỷ.”

Lời thì có thể nói dễ dàng, nhưng cô vẫn cầm hoa hồng nhảy dựng lên.

Có lẽ là do tâm lý, lần này nhìn hoa hồng cảm giác đỏ đến dọa người.

Gió thổi một cái, bóng cây lần nữa chuyển động loạn xạ.

Lần này Tô Tố không sợ nữa, bởi vì cô thấy bóng người. Chỉ cần là người thì không đáng sợ, cô thở phào, nhanh chóng nhìn qua, có 1 người phụ nữ cách cô không xa, nhưng không nhìn ra ngũ quan.

Người phụ nữ phát hiện Tô Tố nhìn thấy cô, không núp nữa, từ sau cây lớn từ từ bước ra.

Cô mặc đầm dài màu đen, giống như cùng màn đêm trở thành một, cô từ từ bước tới gần, Tô Tố cuối cùng cũng nhận ra cô.

“Là cô.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.