Truyện Không Tên Số 33

Chương 175




39175

“Ồ, ồ ồ.” William gật gật đầu, “Đương nhiên là được.”

“Tôi thấy chúng ta không cần nói chuyện”. Tô Tố nói câu cự tuyệt, kéo hai đứa nhỏ đi ra, “Xin lỗi bác sĩ William, hôm nay sợ rằng không có cách nào kiểm tra, hôm khác tôi lại đến.”

Nói xong không đợi William gật đầu, Tô Tố đã dắt hai đứa nhỏ đi ra cửa, cô ta mở cửa, không chút do dự dẫn hai đứa nhóc đi.

Mạc Tầm mặt trầm lại bước lớn đuổi theo.

Tô Tố vẫn chưa xuống thang máy đã bị Mạc Tầm đuổi kịp, anh ta vươn tay ngăn Tô Tố đi xuống, khuôn mặt ảm đạm đáng sợ, “Tô Tố, chúng ta nói chuyện đi.”

“Tôi nói rồi tôi chả có gì muốn nói với anh cả.”

Mạc Tầm thái độ cương quyết, “ Chỗ này người ra vào rất đông, nếu cô không muốn bị mọi người vây quanh cũng không muốn hai đứa trẻ bị lộ, cô cần nói chuyện với tôi”

Tô Tố quay đầu nhìn thấy cửa thang máy đang mở ra, cô ta thắt tim lại, vội vàng bế hai đứa trẻ, không đẻ lộ mặt chúng ra ngoài, người trong thang máy đi ra thấy cảnh như vậy cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đi xa.

Tô Tố càng thêm phẫn nỗ, mắt tức giận nhìn Mạc Tầm, “Anh uy hiếp tôi?”

Mạc Tầm mắt trưng trưng nhìn Tô Tố,ánh mắt dịu dàng ấy lóe qua một tia sáng dịu dàng , anh cũng không muốn thành ra thế này, nhưng mỗi lần họ gặp nhau đều ở tình trạng cực kỳ căng thẳng, vả lại xem tình trạng bây giờ, nếu bỏ qua cơ hội lần này, lần sau gặp mặt không biết là khi nào.

Anh ta nhất định phải nắm lấy cơ hội.

Tô Tố trong lòng dồn một cục tức, hôm ay cô ta không nên đi chuyến này.

“Được, tôi nói chuyện với anh.”

“Mami, chú ấy là người xâú” Cảnh Thụy đưa ánh mắt phòng bị nhìn Mạc Tầm.

“Không sao, mami không có chuyện gì đâu.” Tô Tố sợ đầu đứa nhỏ, mắt nhìn cửa thang máy lại sắp mở ra, nhanh chóng kéo hai đứa trẻ trở lại nhà bác sĩ William, William không đóng cửa, anh hóng trước cửa để lén xem tình hình. Thấy có mấy người quay lại, anh ta vội nghiêng người, đặc biệt là khi bắt gặp ánh mắt u ám của Tô Tố, anh ta nuốt nước bọt, cẩn thận nói một câu, “ Như thế này...dĩ hòa di quý, dĩ hòa di quý ha.”

Tô Tố căm hẫn nhìn anh ta, nếu anh ta không nói rõ, cô ta có đến đây không, William có chút vô tội kia bị nhìn như vậy, cả khuôn mặt bối rối ngại ngùng đưa tay sờ mũi của mình.

“Bác sĩ William, có thể cho tôi mượn phòng sách của ông không?”

“Ờ, được.”

William chỉ tay vào một phòng đang đóng kín cửa, “Phòng đó là phòng sách của tôi.”

Mạc Tầm gật đầu, đi trước để đẩy cửa vào.

Tô Tố mặt lạnh lùng bước theo sau.

“Anh hai...”

“Đừng lo lắng, nếu có động tĩnh gì chúng ta lập tức xông vào.”Cảnh Thụy kéo tay Tiểu Thất, tay khác lại nắm chặt lấy điện thoại treo trên cổ, lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng để báo cảnh sát.

William lau mồ hôi.

Hình như anh ta làm sai việc gì rồi.

Cái người Mạc Tầm đó không lẽ thích Tô Tố hả, nếu như vậy, vậy Tiêu tiên sinh bên đó, William sờ sợ cằm, lặng lẽ rời đi.

.....

“Có chuyện gì nói đi.”

Vòa trong phòng, Tô Tố không làm bộ dạng khách sáo với Mạc Tầm, trực tiếp mở cửa đón núi.

Mạc Tầm yên lặng nhìn cô, hôm nay Tô Tố hóa trang đậm như vậy, khí chất của cô ung dung thanh nhàn, ngũ quan lại mang hơi hướng yêu kiều, đặc biệt là đôi mắt long phụng, lúc này đây khi cô trang điểm màu hun khói càng làm cho đổi mắt đạt đến độ đẹp nhất, anh ta lại có chút không thẻ dời mắt.

Anh ta luôn cho rằng mình thích người con gái yếu đuối như Linh nhi, khiến người ta nhìn vào là muốn bảo vệ, nhưng giờ anh phát hiện ra, đối với người vừa cứng rắn vừa ma mị như Tô Tố, trái tim anh lại đập mãnh liệt hơn.

Anh ta mở lời một cách khô khan,”Tôi nghe nói cô bị bệnh, cô...sao rồi?”

Tô Tố mặt không chịu nổi sự quấy rầy như vây, “Tôi ra sao không có chút quan hệ gì với anh cả, xin anh nói chuyện mà anh muốn nói ra.”

Tim Mạc Tầm lại thêm phiền não.

Cô không chịu gặp anh đến vậy, cũng không chịu nghe anh nói?

Mạc Tầm hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lại trở lại trạng thái lạnh lùng, “Tình trạng hiện giờ của cô tôi ít nhiều đều biết, hai đứa trẻ ngoài kia chắc là của Tiêu Lăng, nhưng giờ cô sa sút đến mức vậy, cũng chả thấy anh ta làm gì, cô và anh ta...chia tay rồi sao?”

“Cái này có liên quan gì đến anh hả?”

Người này nực cười thật, cô ta sống chết giàu sang phú quý hay sa sút, đối với người trước mặt này có quan hệ gì không.

“Mạc Tầm, nếu như anh muốn xem chuyện cười của tôi, vậy anh cứ việc xem, nhưng nếu anh muốn thấy tôi sa sút ra sao suy đồi thế nào, vậy thì thật xin lỗi, để anh thất vọng rồi. Bây giờ tôi chưa đến mức đi đến đường cùng, cho dù mọi người hét đánh, cũng chưa đến mức cầu cứu anh, nên giờ tôi có thể đi được rồi chứ?”

Tư thế muốn đi của Tô Tố, Mạc Tầm chặn ngay cửa.

Tô Tố nhăn mày ghe hơn nữa, cặp mắt phượng ấy không chịu nổi sự ohieenf phức như vậy, cô ta dừng chân lại, “Có gì muốn nói thì nói nhanh lên đi, được không”

Cô có lúc thà đi gặp quỷ, cũng không muốn ở đây phí lời với anh ta.

Mạc Tầm cũng buồn rầu.

Xem chuyện cười?

Nếu như anh đem theo tâm thái đó chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa, sao lại có thể cẩn thận dè dăt nhắc nhở mình không được chạm vào nổi đau của cô chứ.

Mạc Tầm tức đến cắn chặt răng, “Tô Tố, trong lòng cô thì ra tôi lại là người như vây sao?”

Bỉ ổi vô liêm sỉ như vây?

“À à_anh sai rôi. Trong lòng tôi, vốn dĩ không tồn tại con người như anh.”

“Cô...”

“Nếu như anh muốn nói những lời dư thừa đó với tôi, vậy xin cút ra, giờ tôi phải về nhà.” Tô Tố đưa tay ra đẩy hắn, Mạc Tầm ngược lại không nhúc nhích cứ đứng trước cửa, “Tránh ra”

Cô lấy tay đẩy vào trước ngực anh, Mạc Tầm lúc này cảm xúc đang bực tức bỗng chốc cân bằng lại. Bàn tay yếu ớt của cô dúi dúi trước ngực anh, cách lớp áo sơ mi mỏng, anh ta thậm chí còn cảm thấy nhiệt độ nóng bừng của bàn tay.

Nhiệt độ đó dường như xuyên qua lớp áo, trực tiếp đốt nóng trái tim anh, trái tim anh cũng đang bị đốt nóng lên.

Mạc Tầm nhìn ngũ quan tinh tế của cô, nhìn anh mắt uất ức của cô, nghĩ đi nghĩ lại, nắm lấy cổ tay cô.

Mạc Tầm miệng đanh thép, kêu to một tiếng, “Buông tay”

Cái chạm của anh làm cô ta có cảm giác thật ghê tởm.

“Không được”

Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, trước đây anh luôn có cảm giác khó chịu trong lòng trống trải, chỉ là đơn thuần bắt lấy tay cô, trái tim anh dường như được lấp đầy. Ánh mắt kiên định ấy của Mạc Tầm, anh rốt cuộc đã biết mình muốn gì rồi.

Anh ta một tay nắm lấy cổ tay cô, một tay giữ lấy phần eo đang giãy giụa không ngừng của cô, chỉ tiếp túc với cô như vậy, anh lại có cảm giác mãn nguyện khác thường. Mạc Tầm mạnh tay đẩy cô vào sát tường, cứ thế khồng chế cô.

“Mạc Tầm anh buông tay”

“Không không thể được rồi, Tô Tố, từ nay về sau, tôi sẽ không buông tay nữa?”

Anh ta lúc trước luôn thấy lạ trước thái độ của anh đối với Tô Tố, giờ rốt cuộc đã hiểu, anh ra vốn dĩ là yêu người cô gái này người mà chưa từng nể mặt anh khiến anh khó coi. Người mà anh Mạc Tầm một khi đã nhận định, trước giờ chưa bao giờ buông tay.

Mạc Tầm cảm thấy cô ta vùng vẫy phản kháng lại, miệng nói đáp lại, “Tô Tố, cô đi với tôi nhé.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.