39126
Tay của Tiêu Lăng cầm một cái tạp dề!
Nói một cách chính xác, là một cái tạp dề mỏng khiêu gợi màu đỏ được thêu đến.
Phía dưới tạp dề là hình ảnh một nam một nữ mặc đồ cổ trang, hai người đang ở trong tư thế thân mật nhất với nhau ......
Một lớp lưới mỏng đến lớp lót cũng không có, khung cảnh bên trong lộ ra rõ ràng......
Ngoài ra còn có cái quần lót chung bộ màu đen dường như chỉ tạo ra từ một sợi thắt lưng ...
Tô Tố giống như tôm bị nấu chín, toàn thân đỏ hồng. Cô chạy đến, sói đói xông đến bên Tiêu Lăng.
"Trả lại cho em."
tố Tố do lo lắng nên không chú ý, từ khi cô vào phòng tắm để tắm, trên cơ thể Tiêu Lăng đã không còn áo sơ mi đồ tây, chỉ còn cái quần lót 4 góc bó sát.
Tiêu Lăng thấy Tô Tố xông đến cũng không né, chào đón với vòng tay rộng mở, Tô Tố rơi trọn vào vòng tay của anh.
"Chủ động ôm ấp anh sao?"
"A a a, anh hỗn đản.Trả lại đồ cho em."
Tiêu Lăng một tay ôm Tô Tố, tay còn lại chơi đùa chiếc tạp dề, nụ cười vô cùng dễ chịu, "Những ngày này anh hơi lơ là em, thậm chí quên em cũng có nhu cầu."
Mặt Tô Tố đỏ ửng, "Không được nói."
Cô mới không cần!
"Không cần ngại, phụ nữ cũng có nhu cầu sinh lí." Tiêu Lăng nhếch mày, tiếp tục trêu chọc.
"Thứ này không phải em mua."
Tiêu Lăng mỉm cười nhìn Tô Tố không nói, nhưng đôi mắt của anh rõ ràng là không tin.
Tô Tố vội vã ngẩng đầu giải thích cho bản thân, "Thực sự không phải em mua, Tiểu Hy đưa tặng cho em, Tiểu Hy nói ......"
"Nói gì đây ..." Anh thực sự muốn biết hai người phụ nữ nói chuyện riêng với nhau thì nói về anh như thế nào.
"..."
Tiểu Hy nói anh không được,Tô Tố làm sao dám nói, đưa tay giành lấy đồ trên tay Tiêu Lăng, nhưng cánh tay không dài bằng anh, căn bản với không tới.
Tiêu lăng giữ đồ trong tay, mắt lại dừng lại trước cơ thể Tô Tố, đôi mắt ngày càng sâu thẳm.
Khi nãy khi cô xông tới quá gấp,nên cổ áo rộng mở, để lộ ra một mảng lớn làn da hồng hào, Tiêu Lăng tay cầm tạp dề, đôi mắt nhìn trên da thịt trần của cô, anh thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng hiệu quả của bộ đồ trên cơ thể cô.
Nghĩ vậy Tiêu Lăng cảm thấy máu dồn lên não, yết hầu nhanh chóng động hai cái, cơ thể đột nhiên nóng lên.
Anh quay lại là có thể ép lên cả người Tô Tố: "Em với An Tiểu Hy nói gì rồi?" Tư thế này cho thấy nếu Tô Tố không nói , anh ta sẽ trừng phạt.
"Nói hay không?"
"Em nói em nói!" Su Su cắn môi khó khăn nói, cô che mặt không dám nhìn Tiêu Lăng, với ý nghĩ chết sớm đầu thai sớm, phiền não nói ra, "Tiểu Hy lo lắng chúng ta ...... bất hòa, vì thế ...... vì thế mới tặng thứ này cho em, em không có ý định sử dụng, anh nhanh chóng trả lại em! "
"Em chắc đây là nguyên bản không?"
Cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng, đôi mắt của anh mang cảm giác quan sát mạnh mẽ, vốn dĩ không tin cô, trái tim Tô Tố đập điên lộn, người đàn ông sao lại thông minh quá như vậy ah!
"Nói thật! Còn không nói anh sẽ trừng phạt đó."
Tay của anh khẽ để trên viền cổ áo của cô, Tô Tố bị doạ một phen, không dám che giấu, thành thật nói rõ, "Tiểu Hy lo lắng cơ thể anh không khỏe, đặc biệt mua nó để em thử ... "
Cơ thể Tiêu Lăng đột nhiên trở nên cứng đờ.
Không khỏe?
Lời quỷ gì thế, ẩn ý là nghi ngờ khả năng của anh!
Một người đàn ông không thể chấp nhận một sự sỉ nhục như vậy!
Tiêu Lăng nghiến răng "ken két", những ngày này anh thấy cô bị ốm nên mới không chạm vào cô, không ngờ cô lại nghĩ là anh không được! Cơ thể anh bắt đầu căng cứng, hôm nay nếu anh không làm bất cứ điều gì nữa, thì thực sự không được!
Tô Tố cảm thấy sự thay đổi của cơ thể anh, sợ hãi không dám di chuyển, cô cứng nằm trên giường, "Tiêu Lăng ...... em đều nói hết rồi."
"Uh!"
Tô Tố đột nhiên thở phào, vậy anh có phải nên để cô đi không?
"Tô Tố" Xiao Ling đột nhiên nói.
“Hả?”
"Sức khỏe em hai ngày này đỡ hơn chưa?"
Tô Tố có chút không hiểu tại sao anh hỏi vậy, nhưng vẫn gật đầu trả lời thành thật, "Khoẻ rồi, trước kia khi trong bệnh viện đã khoẻ rồi, khi đó em muốn xuất viện mà mọi người không cho."
"Khỏe rồi, khỏe rồi thì tốt."
Cái gì gọi là khoẻ rồi thì tốt?
"An Tiểu Hy quả là bạn thân nhất của em, ngay cả thứ này cũng nghĩ cho em."
"Đó là, mối quan hệ của em với Tiểu Hy là tốt nhất."
Tiêu Lăng cúi đầu nhìn cô thật sâu, đột ngột mỉm cười, lắc lắc tạp dề, "Nếu Tiểu Hy đã quan tâm đến cuộc sống 'hạnh phúc' của chúng ta, còn đặc biệt mua cho em để thử tôi, chúng ta tất nhiên không thể phụ lòng tốt của cô ấy, ít nhất phải chứng minh cơ thể của anh không có vấn đề, em nghĩ sao? "
Tô Tố đột nhiên lo lắng, "Ai? Không cần không cần, em biết cơ thể anh rất khỏe mạnh."
Bây giờ cô có thể cảm nhận được anh "khỏe mạnh" như thế nào.
"Em nói thì không tính!"
Tiêu Lăng mạnh mẽ đè xuống, vươn tay ra tóm lấy cổ áo của Tô Tố.
"A a a ..."
......
Vào ngày này, Tô Tố hoàn toàn biết được cơ thể Tiêu Lăng khỏe mạnh như thế nào, cũng biết anh rốt cuộc "được" như thế nào!
Tô Tố cũng không biết đã qua bao lâu, chỉ biết mặt trời trên cửa sổ kiểu Pháp từ mới đầu còn nóng rực cho đến chỉ còn một chút ấm, mà bầu trời cũng từ màu lam đậm ban đầu cuối cùng chìm vào một màu đen hoàn toàn.
Trong thời gian này cô đã khóc đến khàn giọng, cầu xin Tiêu Lăng dừng lại, nhưng người đàn ông này trên người như đeo động cơ, mắt đỏ tiếp tục làm mà không hề dừng lại.
Cô mệt đến toàn thân mềm mại, đầu óc dần dần mơ hồ, giữ chừng mơ hô cảm giác Tiêu Lăng dừng lại, nhưng không chờ cho cô thư giãn ngủ sâu, thì lại cảm thấy anh đeo chiếc tạp dề lên cơ thể của mình, sau đó bắt đầu một vòng thân mật mới, mà lần này còn mãnh liệt hơn lần trước ...
......
Khi Tô Tố tỉnh dậy lần nữa, đã là giữa đêm, cô tỉnh vì đói.
Khi tỉnh dậy cô vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Đêm yên lặng, yên đến có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.
Mí mắt dường như nặng đến trăm kí, mở ra cũng khó khăn, cơ thể cũng yếu đến nổi động tay chân cũng không có sức.
Đèn trên đầu giường ngủ tỏa ra ánh sáng mờ như ánh nắng hoàng hôn.
Tô Tố khó khăn mở mắt, quay đầu lại là thấy một người đàn ông sau khi thỏa mãn, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn cô.
"Tỉnh rồi!"
Tô Tố lúc này thậm chí không muốn nhìn anh, cô động đậy, toàn thân đều cảm thấy đau, cô hít một hơi, ngay cả cổ họng cũng đau rát, cảm giác chút sức lực cô lại nặng nề nằm xuống giường.
Tiêu Lăng thấy vậy nhanh chóng nắm lấy vai cô nói, "Đừng động đậy, muốn lấy gì anh giúp em lấy."
Tô Tố mệt đến nổi giận cũng không có sức.
Chui vào chăn uỷ khuất kêu, "Nước, em đói rồi!"