38610
Một giấc này của Lâm Lam suốt một ngày một đêm.
Cô đã ngủ qua ngày sinh nhật và kỉ niệm ngày cưới của mình.
Chán nản không thôi.
Nhưng điều càng làm cho Lâm Lam không thể tiếp thu là cô lại mang thai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn từ lúc tỉnh vẫn còn nhăn lại, cuộc thi đấu trong nước cô đã nắm chắc được giải nhất, cô còn muốn tham gia cuộc thi quốc tế, nhưng bây giờ mang thai thì chuyện này hoàn toàn không thể rồi.
Trái lại không phải Lâm Lam không thích trẻ con, thật sự việc mạo hiểm vừa rồi vẫn còn là kí ức mới mẻ, bây giờ Tiểu Sư Tử chỉ mới có bảy tháng, cô lại mang thai, có phải là quá nhanh không?
Chỉ là so với sự lo lắng của cô, tâm tình của Diêm Quân Lệnh lại tương đối tốt.
Mà ngoài Diêm Quân Lệnh có tâm tình tốt, còn có Hoắc Quốc Bang.
Mặc dù không được thấy cháu ngoại trai sinh ra, nhưng có thể thấy được cháu ngoại gái, cũng không tệ.
“Cho người chuẩn bị đồ xong hết chưa?” Hoắc Quốc Bang đi ra ngoài bắt đầu thúc giục thư ký Hoàng.
“Ông chủ, sao ngài có thể khẳng định được là con gái?” Thư ký Hoàng mang theo hai túi lớn, bên trong là quần áo xuân hạ thu đông của trẻ con, giày nhỏ, tất, còn có một loạt đồ dùng của trẻ sơ sinh, che mất đi phân nửa gương mặt của cậu ta, có chút tủi thân dò hỏi ông chủ nhà mình.
“Tôi thích con gái.” Hoắc Quốc Bang đưa cho thư ký Hoàng một đáp án hoàn hảo.
“Khụ khụ khụ…” Cậu ta cho là mình nghe nhầm, ông chủ ngài thích con gái thì cô chủ nhất định sẽ sinh con gái sao?
Cái logic này… Chậc chậc.
“Sao nào, cậu có ý kiến?” Thấy phản ứng của cậu ta, Hoắc Quốc Bang khó chịu hỏi.
“Không có.” Thư ký Hoàng đau lòng, mình có tư cách ý kiến sao?
Chỉ là khổ cho cô chủ, gặp một người cha ruột như vậy.
Vừa làm ầm ĩ với con rể xong, giờ lại giày vò cô chủ.
Lúc này mang thai chưa đến một tháng, liền mua nhiều đồ đạc như vậy, khẳng định là không chiếm diện tích sao?
“Phải rồi, cho người dọn dẹp lại gian phòng ở tầng trên chưa? Nhất định phải lớn, trong phòng phải có một cái sân chơi, còn có đồ vật màu hồng nhạt của con gái, búp bê gì cũng phải chuẩn bị cho tốt.” Hoắc Quốc Bang đến cạnh xe nói.
Chỉ là mới nói được một nửa liền dừng lại, nhìn thư ký Hoàng một cách kì lạ.
Thư ký Hoàng lập tức cảnh giác,“Ông chủ còn có gì phân phó?”
“Được rồi.”
“Cái gì được rồi?” Cậu ta ngơ ngác không hiểu khi nghe Hoắc Quốc Bang nói hai chữ này.
“Dựa vào thẩm mỹ của cậu, có thể bày trí ra cái kiểu gì, tôi vẫn nên tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp thì tốt hơn.” Vẻ mặt Hoắc Quốc Bang ghét bỏ nói.
Thư ký Hoàng phiền muộn, sao ông chủ lại có thể đả kích mình như vậy.
“Đúng rồi, chuyện Lâm Lam là con gái ruột tôi vẫn còn bàn tán sao?”
“Chuyện này… Nhiệt độ vẫn còn cao.”
“Thông báo cho công ty gửi thông báo đi, nói Lâm Lam là con gái ruột bị thất lạc nhiều năm của tôi, trước đây không thể chăm sóc đầy đủ sau này sẽ cố gắng đền bù.” Hoắc Quốc Bang vừa kiểm tra đồ đạc cho cháu ngoại, vừa dặn dò cậu ta làm việc.
Thư ký Hoàng sững sờ, lập tức gật đầu.
Trong lòng hiểu rõ, ông chủ đưa ra thông báo này có ý nghĩ chính thức thừa nhận thân phận cô chủ nhà họ Hoắc của Lâm Lam, từ đó nếu giới truyền thông muốn đưa tin xấu về Lâm Lam cũng phải nhìn mặt mũi của nhà họ Hoắc.
“Còn Diêm tổng kia…”
“Hừ, cậu ta là con rể tôi, chẳng lẽ con rể không nể mặt mũi bố vợ sao? Hoắc Tam gia tôi là người không tự ái sao?” Hoắc Quốc Bang gào nhẹ một tiếng.
Thư ký Hoàng yên lặng im miệng.
Nào biết được Hoắc Quốc Bang lại tự làm mình mất mặt, “Lần trước kêu cậu chuẩn bị quà biếu cho ông cụ Diêm, chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi.”
“Ừ, trở về cùng tôi tự mình đi đến nhà họ Diêm.” Hoắc Quốc Bang nói xong, bảo tài xế lái xe.
Thư ký chậm chạp hỏi, “Không phải ngài nói con rể Diêm luôn…”
“Tôi nói là thăm con rể sao? Thăm ông nội của cậu ta, ngài thủ trưởng!” Hoắc Quốc Bang bất mãn gào lên ngắt lời.
“Không có.” Cậu ta nhún vai, ông chủ đúng là vịt chết còn mạnh miệng.
Xe đến bệnh viện, phóng viên bên ngoài đã bị đuổi đi hết.
Đến phòng bệnh, Hoắc Quốc Bang không được tự nhiên nói,“Đi gõ cửa.”
Thư ký Hoàng thở dài, dù sao cậu ta cũng là thư ký có lương một năm nghìn vạn, sao hiện giờ lại cảm thấy mình như là người hầu nhỏ vậy?
Cốc cốc.
“Vào đi.” Lâm Lam đang cùng Coco thảo luận sắp xếp công việc sau này.
Mặc dù lần mang thai này của cô ảnh hưởng đến cuộc thi sau này, nhưng buổi biểu diễn hôm qua của cô đã được các nhà biên tập, nhiếp ảnh gia và nhà tạo mẫu thời trang quốc tế đánh giá cao, bất kể có tiếp tục tham gia cuộc thi hay không, Lâm Lam cũng có một chỗ.
Loại đánh giá này cao hơn việc cô có tiếp tục tham gia thi đấu hay không.
Hơn nữa, Coco thông qua việc bán đứng nhan sắc Lý Húc, giúp Lâm Lam giành được một vị trí quan trọng trong phim của đạo diễn Tô, đợi cho con cô ổn định hơn một chút, vừa lúc vào tháng tư và kết thúc trước tháng sáu.
Phim chiếu vào năm sau cũng cùng lúc bù vào thời gian Lâm Lam ở cữ.
Như vậy mặc dù không có nhiều công việc, sức ảnh hưởng cũng được duy trì, không đến mức sinh con xong lại nhận thêm bực tức.
Sắp xếp của Coco cuối cùng cũng làm cho tâm trạng Lâm Lam hạ bớt căng thẳng, có thể yên tâm dưỡng thai và chăm sóc Tiểu Sư Tử.
Hai người vừa thảo luận xong, chợt nghe tiếng gõ cửa, sau đó liền nhìn thấy Hoắc Quốc Bang dẫn thư ký Hoàng bao lớn bao nhỏ đi vào.
Lâm Lam ngây người,“Sao bố lại tới đây?”
“Thái độ này của con là sao, ta đến thăm cháu gái ta thì có vấn đề gì?” Hoắc Quốc Bang bực mình nói.
Gần như cùng lúc, Lâm Lam và Coco đều nhìn một vòng trong phòng, cháu gái gì?
Thư ký Hoàng thực sự muốn che mặt, vô cùng khó xử chỉ chỉ bụng của Lâm Lam.
“Hả?” Lâm Lam có chút không hiểu nổi mạch não của vị này rồi.
“Hả gì mà hả, ta cho người mua một chút đồ bổ, ăn nhiều vào, đừng để cháu gái của ta bị đói, đã là năm nào rồi, còn để cho dinh dưỡng không đầy đủ, cũng rất giỏi đó.” Hoắc Quốc Bang nói bóng gió.
Lâm Lam có chút không hiểu, suy nghĩ một lúc mới nói,“Bố không ngăn cản con với Quân Lệnh ở cùng một chỗ?”
“Cũng đã có thai hai lần, ta còn ngăn cản cái gì.” Không nói tới thì còn tốt, nhắc đến Hoắc Quốc Bang lại thấy bực mình.
Cứ như vậy mà bị tên nhóc thối kia lên mặt, hết lần này tới lần khác cũng không thể trút giận.
“Ông chủ chú ý từ ngữ.”
“Chú ý cái…”
“Dưỡng thai, dưỡng thai!” Thấy ông chủ còn muốn nói thêm, thư ký Hoàng vội vã chỉ chỉ bụng của Lâm Lam.
“Tôi vẫn còn hiểu lý lẽ đấy.” Hoắc Quốc Bang đổi giọng, không tự nhiên nói.
Vẻ mặt Lâm Lam và Coco đều ngạc nhiên, ánh mắt kỳ lạ nhìn Hoắc Quốc Bang.
Hoắc Quốc Bang bị nhìn đến khó chịu, “Con làm con gái thế nào vậy, cháu trai ta cũng đã bảy tháng rồi, cũng không để ông ngoại nhìn một cái?”
“Con…” Lâm Lam ấm ức, người này không thể nói chuyện tốt một chút sao?
“Muốn nhìn sao không tự mình đi nhìn.” Rốt cuộc Coco cũng nhìn ra, Hoắc Quốc Bang này không phải là nhân vật không tự nhiên bình thường, hai tay khoanh trước ngực, vô cùng không khách khí nói.
Hoắc Quốc Bang liếc Coco, sau đó nhìn Lâm Lam,“Ừ, là muốn đi thăm.”
“Danh bất chính, ngôn bất thuận.” Lâm Lam lầm bầm.
“Trách ta? Hừ.” Hoắc Quốc Bang khó chịu, hừ một tiếng, bất giác nhìn Lâm Lam, muốn cô nghĩ cách.
Lâm Lam không để ý đến, đối với Hoắc Quốc Bang cô vẫn có không ít ám ảnh trong lòng, mặc dù biết lần này ông ấy cứu mình, cũng ở trước mặt mọi người thừa nhận thân phận của cô, vì cô làm rõ mọi chuyện.
Muốn những vướng mắc trong lòng hoàn toàn mất đi, còn cần có thời gian.
“Bố mua mấy cái kia còn sớm, hiện tại cũng không làm gì, bố đem về đi.” Lâm Lam tránh đi ánh mắt chờ đợi của Hoắc Quốc Bang, nhìn đống đồ thư ký Hoàng mang theo phía sau.
“Cô chủ đừng lo, dù sao cũng sẽ dùng, vậy tôi cho người đưa đến nhà của cô trước.” Thư ký Hoàng nói xong liền đi xử lý, hoàn toàn không cho Lâm Lam có cơ hội từ chối.
Hoắc Quốc Bang cuối cùng cũng đã hài lòng với thư ký của mình một lần.
Lâm Lam cũng không nói gì, dù sao có quan hệ tốt với Hoắc Quốc Bang vẫn tốt hơn là làm kẻ thù với ông ta.
“Tôi đi cùng thư ký Hoàng.” Coco thấy vậy, thức thời tạm biệt.
Bỗng chốc phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Lam và Hoắc Quốc Bang.
“Bác sĩ nói sao?” Đợi không còn ai, giọng nói Hoắc Quốc Bang cũng ôn hòa chút ít.
“Nghỉ ngơi vài ngày là có thể xuất viện.” Lâm Lam cảm thấy không được tự nhiên, nhẹ nhàng trả lời.
“Trước kia chuyện ta làm là không đúng, nhưng mà tên nhóc Diêm Quân Lệnh kia cũng không phải tốt gì, hiện tại chúng ta hòa nhau, sau này chuyện của con ta không quản nữa, nhưng con là con gái của Hoắc Quốc Bang ta, phải ý thức được rằng, không thể để người khác xem mình là quả hồng mềm mà bóp.” Hoắc Quốc Bang nghĩ ngợi vẫn là nhịn không được mở miệng.
“Ừm, bố không bóp là tốt nhất.” Lâm Lam lầm bầm một câu.
Hoắc Quốc Bang lại hừ một tiếng,“Buổi chiều ta muốn đến nhà họ Diêm thăm cháu trai một chút, con thông báo cho họ một tiếng đi.”
“Hả?” Lâm Lam bị thái độ của Hoắc Quốc Bang làm cho giật mình.
“Thế nào, không được?”
“Cũng không phải.” Lâm Lam nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có lý do gì để ngăn cản Hoắc Quốc Bang, âm thầm thở dài, thôi, tùy ông ấy vậy.
Mặc kệ thế nào, nếu so với Chu Vũ Vi, Hoắc Quốc Bang cũng không đáng ghét đến vậy.
Trò chuyện một lúc trong bầu không khí ngại ngùng, Hoắc Quốc Bang mới rời đi.
Lâm Lam nhẹ nhàng vuốt ve bụng phẳng của mình, cảm giác trong người có một sinh mệnh thật kì diệu.
Mà cuộc thi lần này kết thúc, cô nhận được sự tán thành của các giới, là con dâu của nhà họ Diêm, vợ Diêm Quân Lệnh, con gái ruột của Hoắc Quốc Bang, hơn nữa còn là em họ của Tô ảnh đế.
Con đường sau này không thể so sánh được.
Lâm Lam biết rõ, sau khi sinh xong đứa trẻ, cuộc sống của cô mới bắt đầu, con đường sự nghiệp cũng mới chính thức lăn bánh.