38577
Tô Chí Vân là đạo diễn nổi tiếng trong giới giải trí này, phim anh quay thuộc thể loại giữa kinh doanh và văn học, có thể nói anh là một trong những đạo diễn hàng đầu ở Trung Quốc, được anh để mắt đến dường như là ước mơ của mọi diễn viên.
Lâm Lam mặc dù không phải là diễn viên, nhưng sự nghiệp người mẫu quá ngắn, cho dù có thể bước đến vị trí cao thế nào đi nữa, nhưng thời gian đứng vững trên vị trí ấy cũng rất ngắn, Coco ngày trước quen Tô Chí Vân, gần đây Tô Chí Vân đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, cô đã xem qua kịch bản, trong đó có một nhân vật rất thích hợp dành cho Lâm Lam.
Coco muốn dành vai diễn này cho Lâm Lam.
Chỉ là ngài đạo diễn mọi phương diện đều vô cùng ưu tú, nhưng lại có mấy sở thích hơi khó nói một chút, chính là thích con trai.
Vốn dĩ Coco cũng không muốn nhờ vả ông, nhưng mấy người khác lại đang rất vội vã tranh dành, Coco cũng đành không khách khí nữa rồi.
Dù sao bán người đàn ông của mình so với bán người khác cũng an tâm hơn nhiều.
Nhưng Coco không biết, cái vị đạo diễn Tô này thật ra hai năm trước đã từng theo đuổi Lý Húc.
Năm đó vừa lúc đối phương và Đỉnh Thành có một dự án hợp tác phim ảnh chung, Lý Húc là nhóm trưởng đội án nên cũng tiếp xúc rất nhiều với đạo diễn Tô, lại cộng thêm anh và Diêm Quân Lệnh ngày đó dính đến scandal tai tiếng tình dục, ngay cả người thân trong nhà đều cho rằng anh là người của giới đó.
Còn về đạo diễn Tô lúc hợp tác chung thỉnh thoảng lại động chân động tay với anh, Lý Húc mặc dù đánh giá rất cao tài năng của vị đạo diễn này, cũng không phân biệt đối xử xu hướng tình dục của đối phương, nhưng việc bị đụng chạm thân thể vẫn làm anh cảm thấy buồn nôn.
Nhưng cái vị đạo diễn này hình như không biết điều đó, mà còn theo đuổi anh nửa năm trời, cuối cùng một xảy ra chuyện ám muội với một diễn viên trong tổ đoàn phim, lại cộng thêm anh tuyệt tình cự tuyệt và cố tình trốn tránh cuối cùng mới làm mọi việc dừng lại.
Làm Lý Húc ngàn vạn lần không nghĩ tới, đối tượng xã giao lần này của Coco lại là anh ta.
Dường như phản ứng có điều kiện, Lý Húc giật bắn mình.
Coco tò mò nhìn anh “Anh không sao chứ?”
“Tại sao lại là anh ta?” Lý Húc bình thường không có biểu tình gì, lúc này mắt mũi đều nhăn chặt lại.
“Tiểu Lam sau cuộc thi siêu mẫu, luôn muốn đi thử đi theo một hướng khác, đóng phim là một nước cờ tốt để đi, lại thêm lần thử diễn này không tồi chút nào.
Nếu như được Tô Chí Vân để ý đến, thì con đường phía trước sẽ vô cùng rộng mở, anh nói vì sao lại là anh ta ?” Coco thì thầm bên tai Lý Húc, rồi bước lại gần chiếc bàn, nở nụ cười thân thiện “Chào Tô đạo diễn, để ngài đợi lâu rồi.”
“Tôi cũng vừa mới tới.” Tô Chí Vân khách khí nói, nhưng người đàn ông bốn mươi tuổi này, là độ tuổi hấp dẫn của người đàn ông, lại cộng thêm trình độ và học thức, cả người toát ra mùi vị rất rất đàn ông.
Lúc Coco chào hỏi Tô Chí Vân, ánh mắt của anh lại rơi trên người Lý Húc.
Coco nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, cái vị Tô Chí Vân này không phải là nhìn trúng Lý Húc rồi chứ? Lúc này không còn tâm tình nói đùa dí dỏm nữa, nghiêm túc giới thiệu “Anh ấy là...”
“Tôi biết, là trợ lý đặc biệt của Đỉnh Thành.” Tô Chí Vân ngắt quãng lời Coco.
Coco giật mình, Lý Húc quen biết Tô Chí Vân sao? Nghiêng đầu nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lý Húc.
Lúc này đến lượt Coco ngốc rồi, nói không chừng cái vị Tô Chí Vân này từ sớm đã nhìn trúng Lý Húc rồi? Cô đây là tự tìm tình địch cho mình sao?
Ngày trước cô biết Tô Chí Vân thích đàn ông, nhưng cũng chỉ nghe nói như vậy, nhưng không giống với những người đồng tính bừa bài khác, cho dù là đối tượng yêu đương hay là nhân phẩm cuộc sống đều có một tiêu chuẩn nhất định.
Nhưng hiện tại là đang xảy ra chuyện gì?
“Đúng vậy, trợ lý Lý đã lâu không gặp.” Lý Húc không phản ứng gì, Tô Chí Vân ngược lại đã chào hỏi trước, còn duỗi tay ra ngỏ ý muốn bắt tay.
Lý Húc khôi phục sắc mặt khó coi của mình “Tô đạo diễn, đã lâu không gặp.”
Nói xong Lý Húc giả vờ như không nhìn thấy tay của Tô Chí Vấn, trực tiếp ngồi thẳng xuống.
Coco ngửi thấy bầu không khí này có chút kỳ lạ, cuối cùng khẳng định, hai người này chắc chắn có gì đó.
“Gọi món thôi, bít tết của nhà hàng này rất ngon.” Coco phá vỡ bầu không khí kỳ quái này, vươn tay cấu vào tay Lý Húc.
Lý Húc hơi cau mày, nhưng không động đậy.
Tô Chí Vân liếc nhìn hai người, rồi gọi món.
Trong lòng Coco vô cùng khó chịu, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Tô Chí Vân tính tình lập dị, cô ngày trước mặc dù đã tiếp xúc với anh không ít lần, cũng đã từng hợp tác chung, nhưng đối phương mềm cứng không ăn, làm phim cũng có rất yêu cầu cao, kiên quyết không che giấu những thứ dơ bẩn, ngoài ra tới giai đoạn này của anh quay phim đều là anh ta tự đầu tư, vậy nên cũng không thể so sánh với những bộ phim tầm thường khác.
Nếu như người này thật sự thích Lý Húc, cô ngược lại không để ý để người này làm vật hy sinh, để đạo diễn Tô lăn đi lăn lại một vòng, nói không chừng Lâm Lam có thể dành được vai diễn lần này.
Cô đã xem qua kịch bản rồi, vô cùng đặc sắc, lại cộng thêm Tô Chí Vân là đạo diễn, chắc chắn sẽ vô cùng hot.
Không giống như mấy bộ phim đang hot khác, có thể tham gia Phượng Hoàng Tuyệt Luyến, tương lai có khả năng tác phẩm kinh điển, kiệt tác của Lâm Lam.
Nghĩ tới điều này, đột nhiên ánh mắt Coco nhìn Lý Húc cũng khác lạ đi nhiều.
Lý Húc liếc nhìn Coco, có một loại cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm trong câu lạc bộ đêm, làm anh cảm thấy rất khó chịu.
“Đạo diễn Tô và trợ lý Lý của chúng tôi dường như quen biết nhau đã lâu, tôi lại trùng hợp đều quen biết hai người, thật là có duyên, có vẻ chúng ta đều rất có duyên với nhau, nào, cạn ly !” Coco gạt ra tia khó chịu trong lòng, nâng cốc cụng ly, cười lớn nhìn hai người.
Tô Chí Vân rất hợp tác nâng cốc cụng ly, sắc mặt Lý Húc không tốt, nhưng nhìn thấy Coco ân cần niềm nở như vậy, liền đoán ra lần này cô đã nhìn ra tài nguyên trong tay Tô Chí Vân, âm thầm nghiến răng phối hợp, trong lòng âm thầm phát thề, tối nay trở về sẽ làm chết cái người phụ nữ này.
Ai bảo cô chơi anh một trận như này.
“Tôi cũng cảm thấy chúng ta có duyên, vẫn luôn đánh giá thái độ của trợ lý Lý, hôm nay gặp lại trợ lý Lý tôi rất lấy làm vinh hạnh, rất lấy làm vinh hạnh.” Tô Chí Vân nói liên tục hai câu rất lấy làm vinh hạnh, cho thấy rõ tâm tình anh rất tốt.
“Đây cũng phải cảm ơn Coco rồi.” Lý Húc nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Coco trực tiếp phớt lờ sự bất mãn của Lý Húc, nâng ly lên “Vậy chúng ta cạn một ly vì niềm vinh hạnh của đạo diễn Tô.”
Khó có cơ hội như này, Coco tự nhiên cũng để đối phương uống nhiều hơn một chút.
Anh lại nâng chén cạn ly, uống càng nhiều càng dễ sụp bẫy.
Coco chờ đợi chính là lúc này.
Ba người lại lận nữa nâng ly cạn chén, bầu không khí cũng ấm áp hơn, toàn dựa vào một mình Coco đi giao thiệp, nâng chén với đầy mục đích rất sâu xa, nhưng lại không làm cho người khác cảm thấy đột ngột hay khó chịu.
Đây là lần đầu tiên Lý Húc nhìn thấy Coco trong công việc.
Mặc dù Đỉnh Thành là một công ty giải trí hàng đầu Trung Quốc, người quản lý cũng nhiều vô số kể, nhưng có thể giao thiệp thanh sắc và không từ thủ đoạn như này, Lý Húc nghĩ cũng không có mấy người.
Mà Coco lại một trong số đó.
Nhưng trong lòng Lý Húc cảm thấy không hề tốt chút nào, bởi vì anh cảm nhận được tiếp theo Coco sẽ cố tình đẩy mối quan hệ giữa anh và Tô Chí Vân gần hơn, mục đích cũng vô cùng rõ ràng.
Không dễ dàng gì buổi xã giao này mới kết thúc, Lý Húc đang muốn nói chuyện với Coco, không ngờ cô lại cười ấm áp với Tô Chí Vân “Tôi nhớ Tô Chí Vân và trợ lý Lý tiện đường, hay là để tôi đưa hai người về trước ?”
Một câu làm Lý Húc thực sự bùng nổ.
Cạch !
“Không cần, tôi còn có chút việc phải quay về nhà cũ, không thuận đường với đạo diễn Tô lắm.” Lý Húc đẩy ghế đứng lên, làm bầu không khí đang cực kỳ yên tĩnh vang lên một tiếng cạch chói tai.
Nói xong anh bước ra ngoài, Coco nhanh chóng xin lỗi đạo diễn Tô, rồi chạy ra ngoài đuổi theo.
Tô Chí Vân nhìn thân ảnh của Lý Húc, nghĩ tới tình hình hai năm trước, không nghĩ đã trôi qua lâu vậy rồi, mà Lý Húc ngày càng trở nên trưởng thành hấp dẫn như vậy.
Đôi mắt dường hiền hòa, đột nhiên lúc này trở nên sắc bén lên.
Coco chạy đuổi theo ra ngoài, không nghĩ tới bước đến chỗ quẹo bị một bóng đen ập đến “A..ai...cứu mạng !”
“Im mồm, em là bức thiết muốn tặng anh cho người khác phải không!”
“Em...em không cố ý.” Mới hét lên một câu cứu mạng liền nghe tới âm thanh của Lý Húc, chột dạ phản bác.
Lý Húc cười lạnh “Không phải cố ý mà là có ý.”
“Anh nghe tôi nói...ưm, đau, Lý Húc anh bị điên à?” Coco còn muốn giải thích, liền bị người này hăng hăng cắn xuống, đau đến nỗi nhảy cẫng lên.
“Đúng, bây giờ anh còn muốn làm chết em.”